Sau khi Đan Giai Nguyệt thốt ra bốn chữ ‘Dọn ra ngoài ở’, Mục Thiên Nam theo bản năng nhíu mày, đáp: “Ừ!” Sau đó, tay trái cầm túi thức ăn, đi khỏi phòng khách nhìn y chang bãi rác, thẳng lên cầu thang.
Đi tới bậc thang thứ ba, anh phát hiện người nọ vẫn chưa chịu lên, anh xoay người lại, nhìn Đan Giai Nguyệt vẫn còn đứng ngây ở đó, “Còn không qua đây!”
Đan Giai Nguyệt nghĩ, tôi cũng đã nói ra một câu kinh người thế rồi, vậy mà cậu còn không chịu ngó tới… Anh chớp chớp mắt, đi theo.
Đan Giai Nguyệt nhìn Mục Thiên Nam đang cách anh ba bậc thang, nói: “Tôi muốn dọn ra ngoài ở!”
“…” Mục Thiên Nam lại lộ ra vẻ mặt cười nhưng không cười, hỏi: “Nguyên nhân?”
“À… Tâm trạng không tốt…” Thuận miệng nói ra một câu.
“Ngẩng đầu lên!” Mục Thiên Nam ra lênh.
“?” Đan Giai Nguyệt nghe theo.
Ba bậc thang cũng vừa tầm để hai người cao ngang nhau thoải mái thực hiện một cái hôn sâu.
Đây đúng thật là một thể nghiệm thoải mái nha! Nhưng, vấn đề là, một người nào đó lại thở không ra hơi. Còn một người khác lại nghĩ, thế này hiệu quả thật.
Mục Thiên Nam nửa đỡ Đan Giai Nguyệt đang đỏ bừng lên, không có chút lạnh lùng nào, thậm chí còn bước tới trước mặt người nọ, hỏi khẽ, “Nguyên nhân?”
Được rồi, phỏng chừng là anh ta đã đoán được Đan Giai Nguyệt không thể cự tuyệt nam sắc tên ‘Mục Thiên Nam’.
Màn đêm buông xuống.
Đan Giai Nguyệt thu dọn xong những tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-vui-lon/2385612/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.