Tác giả này chăm viết H quá à, không dịch thì cảm thấy có lỗi với tác giả vì có vài tình tiết thú vị xen kẽ trong đó, mà dịch thì đau đầu....
--------------------------------------------------------
Lam Vong Cơ có chút bất lực nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện người này, hễ câu dẫn tâm trí là muốn mạng mà. Một bên là đạo lữ nhà mình mềm mại thơm tho, một bên là đứa con trong bụng, Lam Vong Cơ cân nhắc một hồi, vẫn là quyết định nhập thiền.
Trong lòng thầm niệm kinh Phật, xoa xoa người trong lòng, khẽ nói: "Không phạt".
Lam Vong Cơ quả không hổ danh là thần tiên có thể nhẫn nhịn mười mấy năm, chút trêu chọc này không thể phá được cảnh giới của y. Nguỵ Vô Tiện không vui, nhão dính trong lòng y, mềm giọng nói, "Lam Trạm, lỗi do ta là Khôn Trạch, ngươi không biết Khôn Trạch khi mang thai có bao nhiêu khó chịu đâu". Sau đó hắn liếc mắt nhìn sang với vẻ trách móc, lại nói: "Trước đây trong động Phục Ma ta có một mình không có cách nào khác, chỉ có thể tự mình dùng tay giải quyết, bây giờ Càn Nguyên của ta ở đây, ta vẫn phải làm bạn với tay ta, ta còn cho rằng đạo lữ của ta chính là bàn tay ấy chứ, số ta khổ thế này sao?"
Lam Vong Cơ lại xoa xoa cái người mềm mại này, nói: "Nhịn một chút", ngừng lại, rồi nói tiếp: "Ta đọc kinh Phật cho ngươi nghe?"
Kinh Phật có thể thanh tâm quả dục (đầu óc trong sáng, không có ham muốn),khảo nghiệm bản thân thấy có hiệu quả, y cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558934/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.