Sau đó mùa đông qua đi, mùa xuân trở lại, mưa nhiều, vùng Giang Nam càng thêm ẩm thấp, khiến người ta phiền não. Khó khăn lắm thời tiết này mới ngưng được vài ngày, Lam Niệm Tích nhận lệnh của Lam Khải Nhân, kêu nó đi Tàng Thư Các sắp xếp các cuốn sách cổ một phen, để tránh bị mối mọt.
Đây là một đại công trình, cho nên hiện giờ nó giống như đang ngâm mình trong Tàng Thư Các. Bận rộn một hồi, đang định nghỉ ngơi một chút, thì nghe thấy có tiếng người gọi nó: "Niệm Tích, Niệm Tích!"
Sau đó vang lên một tiếng "Đùng" thật lớn, tiếp theo là một đống cánh hoa bắn lên đầy người đầy đầu đầy mặt nó. Nó bị doạ chết trân tại chỗ, ngước mắt nhìn lên, thì thấy Nguỵ Vô Tiện đúng trên cây mộc lan ngoài cửa sổ cười với nó, "Nhóc con! Sinh nhật vui vẻ!"
Thì ra hôm nay mới là ngày sinh nhật chân chính của nó, sau khi Nguỵ Vô Tiện trở về cũng không nói cho nó biết ngày chính xác, chỉ nói đại khái là mấy ngày này, muốn cố tình đến đây để cho nó một điều kinh hỉ. Trong tay Nguỵ Vô Tiện cầm một ống tre lớn, chắc là làm một phát minh nho nhỏ gì đó, bắn ra cánh hoa lên khắp người Lam Niệm Tích.
Hắn đứng trên cây, luôn miệng cười, nhìn điều kinh hỉ mà mình chuẩn bị khá là hài lòng. Cái gì! Nguỵ Vô Tiện đứng trên cây! Đây không còn là điều kinh hỉ nữa mà là kinh hách rồi, Lam Niệm Tích kêu to: "Cha! Người ngàn vạn lần đừng nhúc nhích! Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558932/chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.