Từ lúc hai người ở chung, vì ảnh hưởng của tin hương của Càn Nguyên cực kỳ ưu tú, mà các đặc tính tình dục của Nguỵ Vô Tiện cũng từ từ ổn định, kỳ mưa móc cũng trở nên dần dần bình thường. Hắn cũng không dùng Thanh Tâm đan nữa, nếu kỳ mưa móc đến, thì đóng cửa phòng lại, cùng Lam Vong Cơ lăn lộn làm đã đời, thoải mái hồ nháo.
Lần này, bị Lam Vong Cơ say rượu cưỡng bách hắn đi vào kỳ mưa móc, Nguỵ Vô Tiện càng không chịu buông tha, cứ quấn lấy Lam Vong Cơ, không cho người ta đi. Lam Vong Cơ tất nhiên là sẽ chịu trách nhiệm, chỉ cần Nguỵ Vô Tiện muốn, y sẽ cho.
Trong lúc mê mê man man, Nguỵ Vô Tiện mở hai mắt ra, cảm giác cổ họng khát khô, mở miệng kêu: "Lam Trạm ... nước ..."
Mới nghe ra giọng mình khàn đặc, trong họng đau âm ỉ. Lam Vong Cơ lập tức đi tới, đưa chén nước lên tận miệng, cẩn thận tỉ mỉ đút hắn uống nước.
Nguỵ Vô Tiện cả người mềm nhũn trong lòng y, trung y trên người khoác hờ hững, hắn ngủ lại không có nề nếp, lăn lộn đến nỗi lỏng lẻo cả ra, lộ ra một mảng bầm tím to, dấu răng đỏ bầm in trên làn da, gần như kín khắp vùng ngực. Lam Vong Cơ kéo áo hắn lại cho ngay ngắn, Nguỵ Vô Tiện khẽ cười, trán dụi dụi vào ngực Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng chỉ đơn giản khoác một cái áo bên ngoài bộ trung y, dụi một cái là cổ áo của y cũng hở ra, Nguỵ Vô Tiện nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558895/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.