Chương trước
Chương sau
Hắn biết Lam Vong Cơ da mặt mỏng, chính là có hỏi, nhất định cũng sẽ xấu hổ không trả lời, vì vậy muốn chuốc say Lam Vong Cơ, khi đó rất là thành thật, hỏi gì đáp nấy, hơn nữa lâu rồi hắn không thấy y say, hắn đúng thật có chút nhớ mong đó mà.

Quả nhiên, Lam Vong Cơ không hề né tránh, ánh mắt cực kỳ thận trọng, nói với hắn: "Nhớ ngươi".

Lam Vong Cơ mỗi năm, đều sẽ đến căn phòng này, liên tục nghĩ về hắn. Mơ những giấc mơ hoang đường, khi tỉnh lại đều là hão huyền, thống khổ cũng tốt, thương tâm cũng được, vẫn tốt hơn là, Nguỵ Vô Tiện tàn nhẫn không chịu bước vào trong giấc mộng.

"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện ôm chặt lấy y, trong lòng xúc động, thế nhưng không thể nói ra được lời gì khác.

Hít sâu một hơi mùi thơm hoa sen, của đoá sen đỏ trong tim, Lam Vong Cơ siết chặt ôm ngược lại hắn, ước gì có thể xoa cho người đó nhập vào máu thịt mình, thật sâu, thật trầm, ở bên tai hắn gọi một tiếng, "Nguỵ Anh, ta rất nhớ ngươi".

Đó là câu nói mà mười năm nay y đến đây, trong căn phòng này, chỉ khi không có ai, mới âm thầm khóc mà nói ra.

Nguỵ Vô Tiện sắp bị y làm cho cảm động đến chết mất, ôm lấy khuôn mặt của y, hôn lên, ra sức nhay cắn đôi đôi mỏng của Lam Vong Cơ, hơi nóng phả ra trên mặt, hai mắt đều đã đỏ hoe, "Lam Trạm, hôn ta, hôn ta được không?"

Lam Vong Cơ một tay giữ lấy sau gáy hắn, thoả mãn yêu cầu của hắn, chiếc lưỡi dài ma sát trong khoang miệng mềm mại của hắn, lật qua lật lại mà khuấy động, môi áp vào môi, trong lúc đổi góc độ thì nghiền vào nhau, Nguỵ Vô Tiện bị đè lên cánh cửa, đầu cũng bị giữ chặt, gần như không nhúc nhích gì được. Hô hấp càng lúc càng khó khăn, hơi thở dồn dập phát ra tiếng "ưm ưm" càng lúc càng mãnh liệt, Lam Vong Cơ mới chịu buông tha hắn, hai đôi môi tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc rơi xuống, trên bờ môi mỏng của Lam Vong Cơ lấp lánh ánh nước, cực kỳ hiếm hoi mà khẽ thở hổn hển.

Nguỵ Vô Tiện vẫn còn chưa thở bình thường lại, đã tiếp tục hôn qua, trực tiếp giữ chặt lấy đầu lưỡi Lam Vong Cơ, câu lấy, quấn lấy, hắn chỉ cảm thấy trong miệng Lam Vong Cơ thật là ngọt, còn ngọt hơn cả kẹo đường hồi chiều mới ăn, mút đến phát ra tiếng nước rõ ràng.

Cắn một cái giữ lấy chiếc lưỡi ướt mềm thích náo động của hắn, làm cho Nguỵ Vô Tiện khẽ run rẩy trong lòng y, Lam Vong Cơ đẩy hắn trở về, tiến vào trong miệng Nguỵ Vô Tiện, vẫn tự mình chủ đạo, công thành đoạt đất không chút lưu tình.

Hôn đến lúc cả đầu hắn mềm nhũn tê rần, Nguỵ Vô Tiện sắp sửa đứng hết nổi, Lam Vong Cơ đưa tay xuống xoa nắn vùng eo hắn, đột ngột kéo nâng mông hắn lên cao, một tay nắm lấy ống quần, "roẹt" một cái xé rách cả cái quần của hắn, rồi lại liên tục xoa nắn cặp mông thịt mềm mại. Hạ thân Nguỵ Vô Tiện đã không còn thứ gì ràng buộc, hai chân quấn lấy hông Lam Vong Cơ, bắt chéo sau lưng y, bộ phận tư mật dán lên ngay đúng vùng bụng dưới của Lam Vong Cơ, cảm thấy vật cứng ngắc đó đâm vào mông mình, hậu huyệt của hắn đã không chịu nổi chảy ra tình dịch, làm ướt một mảng lớn ở chỗ phồng lên nơi hạ thân Lam Vong Cơ.

Cúi đầu, tiếp tục hôn Lam Vong Cơ, không chút nào muốn tách khỏi sự ngọt ngào đó, nhiệt độ giữa hai người càng lúc càng nóng hừng hực, Lam Vong Cơ hai tay vo nắn mông thịt đầy đặn của hắn, miệng thì hung hăng gặm cắn môi hắn, Nguỵ Vô Tiện giống như bất mãn mà "Hừ!" một tiếng, Lam Vong Cơ mới cắn môi dưới của hắn, hơi buông hắn ra.

Hơi thở nóng hổi đan xen, phà lên mặt, Nguỵ Vô Tiện gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, thở hổn hển hỏi y: "Hàm Quang Quân, ở đây nằm mộng phải không? Trong mộng làm gì ta?"

Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn sang hắn, một tia lửa loé lên, không trả lời, nhưng vành tai đã hơi ửng hồng.

Phản ứng này không đơn giản, Nguỵ Vô Tiện thấy hứng thú, dán người qua, khẽ mổ vào đôi môi mỏng của Lam Vong Cơ, nói với y, "Hàm Quang Quân, có thể nằm mơ, thì bây giờ có thể làm với ta nha".

Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, trong lúc nói cọ xát giữa môi răng, đôi mắt hoa đào lanh lợi đó của Nguỵ Vô Tiện mang theo ý cười xấu xa, hư hỏng, nhưng lại làm cho lòng người mê hoặc bối rối.

Sắc mặt Lam Vong Cơ tối xuống, ôm hắn xoay người lại, đi đến bên giường ném hắn lên, thô bạo xé bỏ quần áo của hắn, trong nháy mắt khiến cả người đều trần trụi. Nguỵ Vô Tiện cho rằng vẫn là kiểu cũ, Lam Vong Cơ sẽ hung hăng đè xuống làm cho hắn sảng khoái, nên cũng không sợ hãi, khẽ cười mấy tiếng, nào ngờ Lam Vong Cơ không hề đè lên, mà đưa tay tháo tấm màn lụa cột ở hai bên giường.

Tấm màn buông xuống, che phủ, trên giường trở thành một không gian nhỏ riêng biệt, vẫn chưa hiểu Lam Vong Cơ muốn làm gì, thì thấy y cầm lấy sợi dây ban đầu dùng để cột tấm màn qua, mở rộng hai chân Nguỵ Vô Tiện và cột vào đùi. Sợi dây dài vốn một đầu cột vào trụ giường, để tiện cho việc buộc màn, cũng không gọi là dài lắm, Nguỵ Vô Tiện bị đặt nằm ở giữa mép giường, vừa khéo có thể nâng chân hắn lên, không cho hắn có thời gian phản ứng, Lam Vong Cơ đẩy hắn ngã ra sau, nắm lấy mông hắn nâng cao lên, chân còn lại buộc vào sợi dây phía bên kia.

Vì thế hắn bị ép phải nằm trong tư thế mở rộng hai chân ra, mông bị treo lơ lửng, tư thế này chỉ có nửa người trên là còn có thể dính xuống mặt giường. Nguỵ Vô Tiện không biết rằng Lam Vong Cơ lại có thể chơi đa dạng kiểu này, hai tay dùng lực nhổm người lên một chút, hỏi y: "Lam, Lam Trạm".

Lam Vong Cơ đẩy mạnh vào bả vai hắn một cái, tư thế này của hắn vốn không dễ cử động, buộc phải nằm ra trở lại, "Á! Lam Trạm!"

Hắn kêu lên một tiếng, sau đó nhìn thấy Lam Vong Cơ phủ người xuống, nắm lấy hai tay hắn, tháo mạt ngạch, cột hai cổ tay hắn vào với nhau thật chặt.

Lúc này Nguỵ Vô Tiện mới trợn to mắt, "Lam, Lam Trạm, ngươi làm gì vậy?"

Lam Vong Cơ nắm lấy đùi hắn, cắn một miếng vào phần thịt đùi trong non mềm, nói: "Không cho ngươi đi".

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện rơi "lộp bộp" một cái, thầm nói: Thảm rồi, lần này bị chơi mất xác rồi.

Mùi đàn hương thanh lãnh xộc thẳng vào trong mũi, Nguỵ Vô Tiện liền cảm thấy một cỗ áp lực mạnh mẽ, khiến trái tim không khỏi tăng tốc đập loạn lên.

Lam Vong Cơ đối với hắn, xưa nay luôn là nghe lời răm rắp, chưa bao giờ từng dùng khí thế Càn Nguyên ép buộc hắn, lần này, hắn mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là Càn Nguyên cực ưu tú, chỉ là áp lực từ tin hương, mà gần như đã khiến hắn thở không nổi, cứng đờ cả người trên giường không cách gì nhúc nhích.

"Lam, Lam Trạm ..." Hắn thở hổn hển, cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng hừng hực, trên mặt cũng đã đỏ bừng vì tình triều, tiếng tim đập như trống trận, vang lên "thùng thùng"

Lam Vong Cơ đứng trước người hắn, mặt tối sầm, nhưng khí thế áp bức không hề suy giảm.

Nguỵ Vô Tiện mới hiểu ra, Lam Vong Cơ thế mà, muốn cưỡng ép hắn đi vào kỳ mưa móc.

Trái tim đập cuồng loạn, Nguỵ Vô Tiện khẩn trương nuốt xuống một ngụm nước bọt, chỉ thấy trong mắt Lam Vong Cơ có một ngọn lửa nóng bỏng, nhìn thẳng chằm chằm vào tiểu huyệt bí ẩn lúc này đang phơi bày trước mắt y. Hắn càng sốt ruột, miệng tiểu huyệt đó càng run rẩy theo, ánh nước ẩn hiện, Lam Vong Cơ nhìn chăm chú, đưa tay tới xoa ấn lên chỗ đó. Nguỵ Vô Tiện bất giác "ưm ..." lên một tiếng, tiếng ưm đó nũng nịu mềm mại, không có ý chống cự một chút nào, ngược lại lộ ra vẻ vô cùng chào đón, Lam Vong Cơ cũng không buông tay ra, nhẹ nhàng xoa ấn chỗ thịt mềm ở huyệt khẩu.

Vuốt ve những nếp gấp ở huyệt khẩu, xoa thành những vòng tròn nhỏ ở chỗ đó, cái miệng nhỏ ở giữa những nếp gấp lúc này vẫn chỉ là một điểm nhỏ, Lam Vong Cơ chạm vào thịt mềm ở đó, hơi dùng lực, đem ngón tay thon dài ấn sâu vào khoảng một đốt, bên trong trơn ướt ấm áp, Lam Vong Cơ giống như bị phỏng một cái, lập tức rút ra, lát sau, cảm thấy chịu không nổi, lại cho tay vào, ngón tay hơi cong lại sờ vào vách thịt mềm mại trong thành ruột, còn đánh một vòng.

"Á! Á!" Nguỵ Vô Tiện trực tiếp hét to lên, dục vọng của Khôn Trạch trong kỳ mưa móc rất là mãnh liệt, chỉ bị chạm mấy cái, hậu huyệt đã phun trào chất lỏng không ngừng, trong lòng hắn trống rỗng, cần sự kích thích dữ dội hơn, vì vậy hổn hển thở ra, câu dẫn hành động của người này, hắn mềm giọng nói: "Lam Trạm à, sâu một chút, làm ta mạnh một chút! Ha?"

Lam Vong Cơ dường như rất thích phản ứng này của hắn, ngón tay tiếp tục đi sâu vào, khuấy động bên trong, cho đến khi huyệt khẩu trở nên mềm mại ra, lại đưa thêm một ngón tay nữa vào cùng, mô phỏng theo tính khí ra vào, thăm dò bên trong, sờ đến cái điểm nổi gồ lên của Nguỵ Vô Tiện, nhất mạnh một cái, "Á!!!" Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ hét lên, Lam Vong Cơ hào hứng, vừa xoa vừa ấn đúng ngay chỗ đó, liên tục mười mấy lần, Nguỵ Vô Tiện bị làm đến da đầu tê dại một trận, trong miệng a ô kêu loạn cả lên, bên trong có phản ứng trực tiếp nhất, tình dịch trào ra, khiến tay Lam Vong Cơ ướt đẫm.

Giọng của Nguỵ Vô Tiện đều đã mang theo tiếng nức nở, thân thể khó chịu đựng phải vặn vẹo, khiến cho hai chân bị treo lên cũng lắc lư theo, Lam Vong Cơ một tay nắm lấy bẹn của hắn, dùng lực xoa nắn, dấu tay lập tức hiện ra rõ ràng, một tay chơi đùa bí huyệt của hắn một cách hăng hái, ngón tay liên tục ấn tới ấn lui chỗ đó.

"Lam, Lam Trạm! Đủ rồi! Đủ rồi!" Xương cốt Nguỵ Vô Tiện sắp bị y chơi đến tê rần hết rồi, chỉ biết nuốt xuống và hét lên. Lam Vong Cơ rút ngón tay ra, tình dịch cũng chảy ra theo, huyệt khẩu đã chuẩn bị tốt, vừa ướt vừa mềm, chuyển động hướng về phía y phát ra lời mời gọi, ánh mắt rực lửa của Lam Vong Cơ nhìn thẳng như đóng đinh vào nơi đó, không hề che giấu ham muốn đối với hắn, trực tiếp muốn nhìn xuyên thủng Nguỵ Vô Tiện, cảm thấy hai bên mặt mình nóng bừng lên, hắn lên tiếng: "Vào đi, Lam Trạm, ha? Ta muốn ngươi".

Hiếm khi nghe được Lam Vong Cơ thở gấp một hơi, tiếp đó nghe tiếng quần áo rơi xuống, Lam Vong Cơ cởi bỏ tất cả quần áo, rồi đứng trước người hắn, độ cao treo lên vừa tầm, dương vật cứng ngắc của Lam Vong Cơ, để ngay tại huyệt khẩu của hắn, chạm nhẹ vài cái, rồi vùi phần quy đầu tròn căng đi vào.

Huyệt khẩu co rút lại, kẹp chặt cái khấc bên dưới quy đầu của y, bên trong nóng ướt, vách thịt bao phủ lên, trực tiếp hút lấy dương vật vào bên trong, cảm giác đó quá mức thoải mái, Lam Vong Cơ không nhịn được nữa, nắm lấy bẹn Nguỵ Vô Tiện, kéo hắn về phía hạ thân của mình, một phát vào sâu lút cán.

"Á! A a !!" Lam Vong Cơ này, có lần thì chậm có lần thì nhanh, cũng không theo quy luật nào, cũng không kềm chế lực đạo, làm cho tâm lý Nguỵ Vô Tiện không hề có sự chuẩn bị, khẩn trương đến mức hoảng hốt.

Một lời còn chưa kịp hét xong, Lam Vong Cơ đã nắm lấy hắn, gấp rút dốc toàn lực va đập, vật đó vừa cứng vừa nóng, trực tiếp khuấy động bên trong Nguỵ Vô Tiện đến chịu không nổi, tiếng la hét bị đỉnh đến nỗi đứt quãng, căn bản không thể ngừng lại được, tư thế này, khiến cho góc độ xâm nhập của Lam Vong Cơ rất lợi hại, vật đó đánh thẳng vào bên trong, đâm sâu vào huyệt tâm của hắn, mài lên chỗ thịt mềm gồ lên của hắn, Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu thở dốc, nhưng nghe thấy Lam Vong Cơ thấp giọng kêu hắn: "Nguỵ Anh, Nguỵ Anh ...."

Nguỵ Vô Tiện ngước mắt nhìn sang, Lam Vong Cơ nắm lấy hai chân hắn, hô hấp hơi hỗn loạn. Thân thể hai người đều nóng như lửa, Nguỵ Vô Tiện sớm đã mồ hôi nhễ nhại, toàn thân treo đầy những giọt nước, Lam Vong Cơ lúc này cũng cực kỳ hiếm hoi rịn ra một chút mồ hôi. Những giọt mồ hôi theo động tác của y, rơi từ hai bên thái dương xuống, trượt theo khung ngực và cơ bụng săn chắc, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện dõi theo những giọt mồ hôi đó, cảm thấy Lam Vong Cơ quá mức gợi cảm, ngắm nhìn đến nỗi xuân tâm nhộn nhạo.

Thật sự là nóng mắt chịu không nổi, đành phải dán mắt trở lại vào giọt mồ hôi đó, cuối cùng rơi xuống thân mình, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện cũng rơi xuống theo.

Lam Vong Cơ đang vùi đầu miệt mài ở hậu huyệt hắn, huyệt khẩu bị thao trở nên đỏ bừng chín rục, kích thước của Lam Vong Cơ kinh người, căng huyệt khẩu ra đến mức tối đa, những nếp gấp bị ma sát tới nỗi trơn nhẵn hoàn toàn, phun nuốt cái thứ hung bạo căng trướng thành màu đỏ tím kia. Lam Vong Cơ đâm vào, huyệt khẩu theo đó co lại, Lam Vong Cơ rút ra, vách thịt mềm bên trong theo động tác của y mà hơi lật ra bên ngoài, cứ thế co vào lật ra, nghiền mài hắn sảng khoái đến chết đi sống lại.

Lần nào, hắn cũng đều cảm thấy hình ảnh này quá mức dâm mỹ, cơn xấu hổ chợt nổi lên, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy không chịu được phải nhìn.

Cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn qua, Lam Vong Cơ đưa tay sờ lên, nhẹ nhàng ma sát thịt mềm ở huyệt khẩu hắn, nơi hai người đang tương liên, chỗ đó bị đẩy vào rút ra, trở nên cực kỳ nhạy cảm, nhưng Lam Vong Cơ vẫn muốn tạo cho hắn nhiều kích thích hơn, cơn khoái cảm mãnh liệt chạy khắp toàn thân, hai chân Nguỵ Vô Tiện căng cứng lại, ngay cả ngón chân cũng co quắp.

Đôi mắt nhạt màu trong veo của Lam Vong Cơ nhìn qua, ánh mắt chứa đựng sự nóng bỏng như thiêu đốt xưa nay chưa từng có.

Quả nhiên, đời trước, Lam Vong Cơ cũng đã từng làm như thế này, khi đó hắn chính là cảm thấy Lam Vong Cơ cố ý. Cố ý để hắn nhìn, để hắn biết mình đang giang chân ra bị làm, thừa hoan dưới thân y, bị y xâm phạm, bị y chinh phục, y muốn hắn biết rõ, Di Lăng Lão Tổ kiêu ngạo cô độc, không ai sánh bằng, là vật sở hữu của Lam Vong Cơ.

Tính chiếm hữu điên cuồng này, khiến trong lòng Nguỵ Vô Tiện, ngập tràn vui sướng khôn cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.