Chương trước
Chương sau
Tuy rằng bề ngoài có chút khác biệt, nhưng rõ ràng là đời trước, lần cuối cùng ăn cơm với Lam Vong Cơ ở quán đó, cũng là quán mà lần trước Lam Vong Cơ không muốn đến, Nguỵ Vô Tiện liền hỏi y: "Sao là quán này, Lam Trạm, lần trước không phải ngươi không muốn đến hay sao".

Lam Vong Cơ chỉ nói: "Hiện giờ có thể đến".

Nguỵ Vô Tiện không hiểu lý do, có tiểu nhị chạy đến dắt lừa cho hắn, vì Tiểu Bình Quả xấu tính, hắn muốn dặn dò một chút, cho nên để Lam Vong Cơ và Lam Niệm Tích đi vào trước.

Hai người đi vào khách điếm, chưởng quỹ vừa nhìn thấy bọn họ liền mỉm cười chào hỏi: "Bạch y công tử!" Sau đó cúi đầu nói với Lam Niệm Tích: "Bạch y tiểu công tử, có phải là lại cao lên không".

Lam Vong Cơ gật đầu ra hiệu, Lam Niệm Tích liền hào hứng chạy qua: "Chưởng quỹ khoẻ không, hơn một năm không gặp rồi, ta đương nhiên cao lên".

Chưởng quỹ rất thích nó, hỏi: "Lại đến tế bái Lam công tử? Năm nay đi hơi muộn nhỉ".

Đang lúc nói chuyện thì nhìn thấy phía sau một tiểu bạch liễm cực kỳ xinh đẹp mặc hắc y đi vào, thân thiết nói với Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, Tiểu Bình Quả hết táo rồi, ngày mai chúng ta nhớ mua một ít".

Lam Vong Cơ cũng cực kỳ dịu dàng "Ừm" một tiếng.

Chưởng quỹ im bặt, ông đã gặp qua rất nhiều người muôn hình vạn trạng, tất nhiên nhìn ra quan hệ không bình thường giữa hai người này, cảm giác này rõ ràng là đã kết khế.

Nguỵ Vô Tiện cũng nhìn thấy ông ấy, đời trước, hắn vẫn luôn đến đây, hỏi thăm chờ đợi tin tức của Lam Vong Cơ, chưởng quỹ đã chuyển đồ giùm bọn hắn, giúp đỡ bọn hắn rất nhiều, hắn và chưởng quỹ cũng khá quen thuộc, đột nhiên nhìn thấy người quen ở đời trước, Nguỵ Vô Tiện khó tránh khỏi thất thần trong giây lát.

Vẫn là chưởng quỹ suy nghĩ tinh tế, mỉm cười lên tiếng hỏi trước: "Vị này là?"

"Ta?" Nguỵ Vô Tiện hoàn hồn lại, lại nảy sinh ý xấu, nắm lấy cánh tay Lam Vong Cơ, cười nói: "Ta là phu nhân của y".

Chưởng quỹ cũng mìm cười chào hỏi, sau đó kêu tiểu nhị sắp xếp một phòng riêng trên lầu, cho ba người ngồi.

Trong khi Nguỵ Vô Tiện và Lam Niệm Tích nói chuyện qua lại, Lam Vong Cơ đặt toàn bộ các món cay trước mặt Nguỵ Vô Tiện, bày toàn bộ món chay trước mặt Lam Niệm Tích, một bàn đầy đồ ăn được chia làm hai phần xanh đỏ rõ ràng, Lam Vong Cơ có vẻ rất là hài lòng, hơi gật gật đầu, sau đó để hai vò rượu bên cạnh Nguỵ Vô Tiện.

Lúc Nguỵ Vô Tiện chú ý đến, thì Lam Vong Cơ đã âm thầm lặng lẽ làm xong những việc đó rồi. Nguỵ Vô Tiện bị y làm cho trong lòng ấm áp muốn chết, gắp một miếng thịt đỏ rực đưa đến bên miệng y: "Lam Trạm, đừng bận rộn nữa, ăn trước đi ha?"

Trước đó Lam Niệm Tích bị Nguỵ Vô Tiện lừa ăn một miếng thịt hầm ớt, hiện giờ nhìn miếng thịt đó là tê rần cả người: "Ta đã nói là phụ thân ..."

Lời còn chưa nói xong, đã thấy Lam Vong Cơ hé miệng ra, ăn miếng thịt đó, sau đó mặt không đổi sắc nuốt xuống, rồi ăn thêm mấy miếng cơm.

Nguỵ Vô Tiện cười rất là đắc ý với Lam Niệm Tích, nhướng nhướng mày.

Lam Niệm Tích tỏ vẻ không muốn nói gì nữa, yên lặng ăn cơm. Dù sao bất kể là ăn cơm hay uống rượu, Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Vô Tiện luôn là nghe lời răm rắp, nó nhìn riết cũng quen rồi. Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng uống hết hai vò rượu, nói: "Nhiêu đây rượu không đủ, Lam Trạm, ta đi lấy thêm hai vò nữa".

Đúng lúc này trong tửu lầu bận rộn, hồi lâu không thấy tiểu nhị lên, Lam Vong Cơ vừa định đứng dậy, Nguỵ Vô Tiện đã giữ y lại: "Nói là ta tự đi rồi, Lam Trạm, ngươi ăn cơm cho no đi, cả ngày hôm nay đều chưa ăn gì, ta đau lòng á". Nói rồi cũng không quan tâm cái miệng dính dầu mỡ của mình, hôn một cái lên mặt Lam Vong Cơ, sau đó chạy đi.

Lam Vong Cơ tất nhiên là không để ý, liếc nhìn Lam Niệm Tích, Lam Niệm Tích lập tức cúi đầu ăn cơm, đối với vết dầu mỡ dính trên mặt phụ thân, cứ coi như không nhìn thấy.

Nguỵ Vô Tiện đi xuống lầu, hiện tại là giờ ăn cơm, đám tiểu nhị tất bật không ngừng, nhưng chưởng quỹ thì lại đang rảnh rỗi, Nguỵ Vô Tiện đi tới, cười toe toét gọi: "Chưởng quỹ à, lấy thêm hai vò rượu nữa".

Mặc dù diện mạo của Nguỵ Vô Tiện hiện giờ không tuấn tú như đời trước, hơi nghiêng về nữ tính một chút, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa cười lên mắt mũi nhu hoà, tạo cho người ta cảm giác rất là thân thiện, chưởng quỹ nhìn thấy hắn cũng mỉm cười, đưa rượu cho hắn, lại thấy Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Chưởng quỹ, ngươi và hai cha con kia của nhà ta, khá thân thiết ha?"

Chưởng quỹ vừa nghe, là biết ngay người này muốn hỏi thăm tin tức, lựa lời nói: "Khách quen mà thôi".

Thật ra lúc hồi nãy Nguỵ Vô Tiện đi vào khách điếm đã nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, lại hỏi: "Bọn họ mỗi năm đều đến tế bái ... Lam công tử à?"

Chưởng quỹ hơi ngạc nhiên vì hắn biết người này, lại nghe Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta biết trước đây y thích Lam công tử, ta chỉ muốn biết y đến đây làm gì, chưởng quỹ ngươi nói cho ta biết đi".

Sau đó Nguỵ Vô Tiện cứ luôn miệng mồm mép thuyết phục, chưởng quỹ thấy hắn chân thành, mới thấp giọng nói ra: "Ta cũng chỉ biết một chút".

***

Từ khi Nguỵ Vô Tiện nhận được lá thư đó, một giai đoạn rất lâu sau, chưởng quỹ không gặp Lam công tử và Bạch y công tử nữa, ngay cả quầy bán khoai tây trước cửa, cũng thấy Lam công tử đến.

Bây giờ thời thế hỗn loạn, khắp nơi đều đồn rằng Di Lăng Lão Tổ huyết tẩy Bất Dạ Thiên, sau đó bị bao vây diệt trừ, tiên môn bách gia một ngày một đêm chiêu hồn ở Loạn Tán Cương, gây ra rất nhiều sự kiện. Ông cảm thấy hai vị công tử khí độ bất phàm, không giống người bình thường, có lẽ là người trong tiên môn, ông chỉ hy vọng hai vị công tử ngàn vạn lần không gặp chuyện gì.

Nếu hai người vẫn ở cùng một chỗ, rời khỏi Di Lăng, không cần ông phải chuyển đồ giùm nữa, thì không còn gì tốt hơn.

Qua một thời gian rất lâu, khoảng ba năm sau, ông lại thấy bạch y công tử đó đến ở tại khách điếm, nhưng tính tình của bạch y công tử càng lúc càng lạnh lùng cô độc, người bình thường sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói với y.

Chưởng quỹ bởi vì trước đây tiếp xúc với y khá nhiều, vẫn có thể lựa lời nói được với y mấy câu, thật sự rất tò mò, vì thế hỏi: "Vậy Lam công tử đâu?"

Lam Vong Cơ khựng một chút, nhàn nhạt nói: "Chết rồi".

Chưởng quỹ không nói thêm gì, sắc mặt Lam Vong Cơ nặng nề, rõ ràng bộ dạng vô cùng thống khổ, mặc dù chưởng quỹ nhiều chuyện, thích nghe các thể loại cố sự, nhưng ông không thể tiếp tục hỏi được nữa.

Sau lần đó vào mấy ngày này mỗi năm, bạch y công tử đều sẽ đến Di Lăng, đều thuê cùng một gian phòng, ở hai đến ba ngày, chưa bao giờ gián đoạn. Lại qua thêm vài năm nữa, lần này y không đến một mình, mà dẫn theo một đứa bé, đứa bé đó có diện mạo tương tự như Lam công tử, chưởng quỹ vừa nhìn là biết ngay, cũng không hỏi nhiều. Về sau, mỗi một năm, bạch y công tử đều dẫn đứa bé đó đến, thuê hai gian phòng, ở hai đến ba ngày. Đứa bé đó trái lại có tính cách giống với cha của mình, vui vẻ, thích nói chuyện với mọi người, tới lui một hai lần đã thân thiết với chưởng quỹ, bọn họ có lẽ không muốn tiết lộ danh tính, chưởng quỹ có ý tứ, cũng không hỏi nhiều, chỉ gọi bọn họ là Bạch y công tử và Bạch y tiểu công tử, sau này mới biết bọn họ mỗi năm đến là để tế bái Lam công tử.

Bạch y công tử đến đây liên tục chắc cả mười năm, nhưng năm nay không thấy đến, ông còn đang thấy kỳ lạ, thì lần này thấy y đến cùng với người mới.

***

"Ta chỉ biết có nhiêu đó". Chưởng quỹ nói với hắn, sau đó lại nói: "Công tử, vị kia của ngươi thật sự là rất si tình á, nếu như đã chọn ngươi, nghĩ nhất định là thật lòng, ngươi cũng đừng để bụng, phải đối xử tốt với y nha".

Chưởng quỹ thở dài, thế gian cực kỳ hiếm thấy nam tử si tình như thế, thật ra từ lâu ông đã muốn khuyên nhủ, người cũng đã chết rồi, không bằng sớm thoát ra khỏi đau buồn, tìm một người mới bắt đầu cuộc sống mới thì mới phải chứ.

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, gật đầu đồng ý, "Đúng thật là cũng quá si tình". Sau đó lại nói, "Để ta đoán thử xem mỗi lần y đến ở gian phòng nào nha. Có phải là căn phòng cao cấp, ở lầu ba, cuối cùng bên trái không?"

Chưởng quỹ trợn tròn mắt, đoán thế này cũng quá chính xác rồi, còn chuẩn bị nói thêm vài câu, thì phía sau truyền đến một giọng nói thanh lãnh: "Nguỵ Anh?"

Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, cười nói: "Hàm Quang Quân sao đi xuống tìm ta vậy?"

"Quá lâu". Lam Vong Cơ đi tới, nhìn thấy hai vò rượu trên bàn, cầm lấy cho hắn, Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm, nói với chưởng quỹ: "Chưởng quỹ sẵn tiện lấy cho chúng ta hai phòng nha, cứ lấy căn phòng vừa nói hồi nãy và căn phòng sát vách".

Thuê phòng xong, Nguỵ Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ lên lầu, suốt đường đi cứ cười không khép được miệng, bình thường Nguỵ Vô Tiện cũng đã thích cười, nhưng dường như lần này cười hơi khác, Lam Vong Cơ không hiểu lý do.

Sắp xếp cho Lam Niệm Tích xong, hai người cũng trở về phòng, trong tay Nguỵ Vô Tiện cầm một vò rượu, ngâm nga một giai điệu dân gian, Lam Vong Cơ vừa mới đóng cửa, xoay người lại thì Nguỵ Vô Tiện đã ôm lấy y, không cho phép nói gì cứ thế chặn đôi môi y lại, truyền một ngụm rượu sang cho y.

Lam Vong Cơ hơi hơi mở to mắt,  Nguỵ Vô Tiện liếm liếm môi, cười nói: "Ta đút, Hàm Quang Quân không uống ư?"

Lam Vong Cơ đúng là không nhổ ra, chỉ thấy hầu kết của y trượt một cái, nuốt ngụm rượu xuống. Nguỵ Vô Tiện trong lòng thầm đếm đến năm, quả nhiên thấy Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, hắn cố gắng ôm lấy Lam Vong Cơ, cẩn thận không để y bị ngã xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Lam Vong Cơ.

Chỉ sau một thời gian ngắn, lại thấy đôi mắt đẹp đó mở ra, nhìn qua như thể vừa rồi không hề có gì thay đổi, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, hôn lên đôi môi mỏng đó, hắn chủ động đưa lưỡi vào trong miệng Lam Vong Cơ, chiếc lưỡi nhỏ xinh trơn ướt khuấy động trong miệng Lam Vong Cơ, câu lấy lưỡi Lam Vong Cơ quấn chặt vào nhau, ma sát trên mặt lưỡi hơi thô ráp, tận hưởng nước bọt đoạt lấy từ trong miệng Lam Vong Cơ, mút đến phát ra tiếng tấm tắc.

Lam Vong Cơ không hề phản ứng lại một chút nào, khá là hưởng thụ mặc cho Nguỵ Vô Tiện ôm y, hôn y, tận hưởng sự chủ động của Nguỵ Vô Tiện, rồi mới chậm rãi sờ soạng chỗ eo hắn. Nguỵ Vô Tiện ôm chặt cổ của y, ra sức hôn y, phần thịt mềm chỗ thắt lưng nhạy cảm, dần dần bị sờ đến không còn chút sức lực nào, hắn hơi hơi buông ra, cắn vào môi dưới Lam Vong Cơ, thở hổn hển nói: "Lam Trạm, hôn ta".

Lam Vong Cơ xoay người một cái, đè hắn lên trên cánh cửa, cúi đầu hôn xuống, hoành hành bạo ngược trong miệng hắn, chiếc lưỡi khéo léo mới hồi nãy còn chủ động, lúc này bị Lam Vong Cơ ngậm lấy, không thể nào nhúc nhích, miệng cũng không ngậm lại được, nước bọt trong miệng hoàn toàn không thể giữ lại, tích tích táp táp nhỏ xuống người, thẳng đến khi đầu óc hắn thực sự sắp choáng váng, Lam Vong Cơ mới buông hắn ra, liếm sạch vết nước, dọc theo khoé môi hắn.

Lợi hại vẫn là Lam Vong Cơ lợi hại, chỉ hôn thôi cũng có thể khiến hai chân hắn mềm nhũn, cả người hắn treo trên người Lam Vong Cơ, khẽ cười lên.

Lam Vong Cơ say rồi tính tình không giống như bình thường, nhìn hắn cười quá mức, mình lại không hiểu gì, lông mày đều nhíu lại, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện dựa qua, dán vào thật gần, lúc ánh mắt chuyển động hàng lông mi khẽ cọ vào nhau, y nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng cười nói: "Hàm Quang Quân, nói xem, lúc trước ở trong phòng này nhiều năm như vậy đã nghĩ cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.