13 năm trước, sau khi biết Nguỵ Vô Tiện đã chết, Lam Vong Cơ lê tấm thân trọng thương của y, cố gắng đi đến Loạn Tán Cương. Nhưng tìm đâu cũng không thấy Nguỵ Vô Tiện, người không có, hồn phách không có, vấn linh, không hồi đáp.
Y cực kỳ đau lòng, vết thương trên lưng lại chảy máu, gần như nhuộm đỏ cả chiếc áo trắng, y lảo đảo sắp ngã trong tiếng gió lạnh rít gào ở Loạn Tán Cương, nơi đây không còn Nguỵ Vô Tiện nữa, nhưng y vẫn muốn tìm, tìm xem có dấu vết nào Nguỵ Vô Tiện để lại không, dù chỉ là một chút thôi cũng được, để mà tưởng nhớ.
Nhưng giống như mấy thứ mà y lén cất giữ trong phòng mình, những thứ Nguỵ Vô Tiện để lại không nhiều, một túi tiền, một chiếc thẻ đánh dấu sách, cũng đủ để Lam Vong Cơ nhớ đến hắn cả một đời.
Y lục lọi khắp Loạn Tán Cương, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng chuông khe khẽ, Lam Vong Cơ nghe theo âm thanh tìm tới, trong một hốc cây nhỏ, nhìn thấy A Uyển bé xíu ở bên trong, trong lòng đang ôm chặt một đứa bé còn nhỏ hơn nữa.
Lam Vong Cơ đưa bọn chúng ra ngoài, cảm giác có người, A Uyển mở mắt ra, nhìn thấy y, vui vẻ kêu lên "Có Tiền ca ca!" sau đó lập tức nước mắt rơi lã chã xuống, đưa đứa bé đang ôm trong tay cho y, nôn nóng: "Tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ không chịu mở mắt nữa, Có Tiền ca ca hãy cứu nó, cứu nó đi, hu hu ...."
Lam Vong Cơ nhận lấy đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558869/chuong-26-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.