Biết bọn họ sẽ về nên bà Thôi Trân Ái đã đứng ở cửa chờ sẵn. Xe vừa vào tới nhà, chưa ngừng lại hẳn thì bà đã vội bước tới: “Tiêu Tiêu cháu ngoan của bà ơi.”
Quả nhiên! Người già chỉ còn biết tới cháu mình, con cái thì quên sạch hết.
“Nội ơi…”
Tiểu gia hỏa vừa nghe tiếng bà đã gấp tới chờ không nổi mà nhảy xuống xe, không kịp để mẹ nắm tay dắt xuống.
“Tiêu Tiêu, con chậm thôi, coi chừng ngã!”
Cô đi theo ở phía sau, sốt ruột nhắc nhở.
Tiểu gia hỏa mới đi chưa tới hai bước, đã bị Thôi Trân Ái nhào tới ôm chặt, “Bảo bối, nhớ con muốn chết luôn!”
Thôi Trân Ái hôn liên tiếp trên khuôn mặt nhỏ, tư thế dường như hận không thể hôn khắp cả người thằng bé, hai mắt đỏ lên: “Con đã trở lại rồi! Không về nữa thì chắc quên nội luôn rồi!”
“Mẹ, mẹ cũng quá khoa trương, đừng khóc, coi chừng hù tới bảo bối tôn tử của mẹ đó.”
Lục Ngạn Diễm đi lên phía trước vỗ về mẹ mình. Lục Dung Nhan cũng tới theo, đối mặt với bà, cô cũng không biết phải xưng hô sao cho phải, suy nghĩ mãi sau cùng cô quyết định gọi một tiếng “Mẹ.”
Nói thật, đột nhiên sửa miệng, cô thật là có chút không quen.
Nghe Lục Dung Nhan vẫn gọi mình là ‘mẹ’ bà Thôi Trân Ái vô cùng cao hứng, liên tục gật đầu đáp lời, “Rồi rồi, mau vào ngồi nào, tối nay mẹ nấu đồ con với Tiêu Tiêu thích ăn nhất.” nói rồi bà kéo Lục Dung Nhan vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2697708/chuong-853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.