Nhìn thấy đóa hoa Diên Vĩ ấy, Diên Vĩ bất giác lại nhớ biển hoa màu tím ở trang viên Sangra, vẫn con nhớ hôm đó người nào đó nói muốn hẹn cô đi thưởng thức hoa...
Càng nghĩ, thì nối đau trong lòng càng rõ ràng hơn, Diên Vĩ chỉ có thể cưỡng ép bản thân mình thu lại những tâm tình đó, cười nói:
- Anh Sở Mặc, anh mà tiếp tục đem hao đến tặng em, thì phòng bệnh của em cũng trở thành tiệm bán hoa mất.
Trần Sở Mặc ngồi xuống bên cạnh giường của Diên Vĩ, hỏi cô:
Không thích sao? Làm sao mà có thể? Em rất thích. Diện Vĩ cười nói, rồi lại nhìn đầy đủ màu sắc khác nhau của những đóa hoa trong phòng mình, cô nói:
- Em chỉ cảm thấy có chút lãng phí mà thôi.
Trần Sở Mặc đưa tay, giúp cô vén những lọn tóc trước trán, nhìn cô, ánh mắt trầm lại mấy phần:
Em có biết không, khi anh vwufa biết em nhập viện, thật sự anh đã bị em dọa sợ đó! Em biết, em nghe mẹ em nói, lúc đó anh còn đang đi công tác bên ngoài, vừa nghe tin em vào bệnh viện thì đã bay về ngay trong đêm! Anh Sở Mặc, cảm ơn anh, đã lo lắng cho em như vậy. Diên Vĩ chân thành cám ơn với cậu ta.
Ánh mắt của Trần Sở Mặc, sâu sắc nhìn vào Diên Vĩ.
Không biết có phải Diên Vĩ có ảo giác hay không, nhưng cứ cảm thấy, ánh mắt của cậu ta, dường như bao hàm một loại thâm tình.
Thâm tình? Đối với cô? Làm sao mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696996/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.