Sắc mặt Cố Cẩn Ngôn vui mừng, nói xong, không kịp chờ đợi mà muốn đẩy cửa bước vào bên trong, nhưng lại bị Mộ Sở ngăng lại:
Cẩn Ngôn, em đừng gấp, Diên Vĩ lúc này con mệt, bây giờ đã ngủ rồi, em xem em đi, cũng bị thương thành như vậy rồi, hay là đi về nghỉ ngơi một chút đi! Bộ dạng này mà để Diên Vĩ nhìn thấy được, lại phải để con bé lo lắng cho em nữa, có phải không? Không sao, một chút vết thương ngoài da mà thôi, thật sự không vấn đề gì! Cố Cẩn Ngôn nói xong thì bước đi vào bên trong.
Nhưng nào ngờ, cánh tay ngăn ở cửa của Mộ Sở lại không chịu buông ra.
Cố Cẩn Ngôn ngẩng người ra vài giây, sau đó dường như hiểu ra được điều gì.
Mộ Sở vẫn có chút khó mở lời:
Cẩn Ngôn, em nghe chị khuyên một câu đi, được không? trước tiên về nghỉ ngơi thật tốt trước. Đuôi Nhỏ không muốn gặp em? Cố Cẩn Ngôn hỏi thẳng.
Bị anh đoán trung, Mộ Sở cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn gì, cô cuối cùng cũng gật đầu:
- Ừm, Đuôi Nhỏ hiện tại tâm trạng quá rối bời, chắc là trong lòng vẫn còn có chút khó chịu, em cũng đừng quá để tâm.
Mộ Sở an ủi Cố Cẩn Ngôn.
Đáy mắt Cố Cẩn Ngôn tối đi vài phần.
Tiểu nha đầu đó đại khái chắc là đang giận mình rồi!
Cũng phải, nếu không phải do mình, cô cũng sẽ không phải đi dạo một vòng quỷ môn quan rồi!
- Sau khi cô ấy tỉnh dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696994/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.