Những lời lẽ thẳng thắn của anh khiến mặt Tần Diên Vĩ đỏ bừng lên, cô tức giận hét vào mặt anh:
Cố Cẩn Ngôn, tôi bị chú ép mới ngủ cùng chú! Tôi bị đồ khốn nhà chú cưỡng bức, tại sao tôi lại phải quan tâm cảm giác của một tên tội phạm cưỡng bức chứ? Thế Trần Sở Mặc thì sao? Cố Cẩn Ngôn siết cằm Tần Diên Vĩ mạnh hơn, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười nhạt, anh hỏi:
Nó có biết cả người người mình đã xanh mét rồi không? Ngủ với tôi xong còn thoải mái cưới nó, Tần Diên Vĩ, trên đời này chắc cũng chỉ có em mới không biết xấu hổ thế thôi! Chú... Tần Diên Vĩ giống như bị tổn thương bởi những lời này, nước mắt cô đã ngập đầy hốc mắt, cô hét lên:
- Chú có tư cách gì mà nói tôi chứ?! Sao chú biết lòng tôi thoải mái vui vẻ? Sao chú biết tôi không áy náy với anh ấy chứ? Giờ tôi khổ sở thế này còn không phải nhờ Cố Cẩn Ngôn chú ban cho à?! Chú là người gây chuyện thì có tư cách gì mà chỉ trích tôi, sỉ nhục tôi?
Thật ra cô cũng đã muốn nói thật về quan hệ của mình và Cố Cẩn Ngôn cho Trần Sở Mặc biết, nhưng vị hôn phu này có vẻ chẳng quan tâm mấy đến chuyện đó, cả hai cũng quá hiểu nhau rồi, bất quá chỉ là tìm một chút an ủi từ đối phương mà thôi, tình cảm chỉ là thứ gì đó xa vời không đáng nói.
Trong lúc cô buồn bã nhất đã từng được Trần Sở Mặc giúp đỡ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696940/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.