- Về sau con sẽ ngoan hơn.
Diên Vĩ cam đoan với anh.
Cố Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô bé, ánh mắt thâm sâu thêm vài phần. Anh không nói bất cứ lời nào, cũng không biết rằng anh có tin lời của Diên Vĩ hay không.
Gò má Diên Vĩ nóng hầm hập:
Chuyện kia, nếu chú đã mệt rồi thì về nghỉ ngơi trước đi, con giúp chú hâm nóng lại thức ăn, hâm xong sẽ gọi chú ra ăn. Nếu chú ăn đêm, dạ dày sẽ không chịu được đâu. Con học nấu cơm từ khi nào vậy? Cố Cẩn Ngôn không nhịn được đưa tay ra, một phát kéo Diên Vĩ vào lòng, để cô dựa ngay ngắn trong lồng ngực mình. Hai người chỉ chặt chẽ tựa vào người nhau, dường như có một loại tình cảm ấm áp không tên dần len lỏi vào không khí khiến nhiệt độ căn phòng ấm áp hẳn lên.
- Hâm nóng cơm không phải rất đơn giản sao? Cho vào lò vi sóng quay một lúc là được rồi?
Diên Vĩ ngửa đầu hỏi lại anh.
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô:
- Nhưng chú không thích ăn đồ bỏ vào lò vi sóng.
Anh cố ý làm khó Diên Vĩ.
- Ra là vậy!
Quả nhiên, Diên vĩ trở nên khó xử. Không thích ăn đồ bỏ vào lò vi sóng, vậy xem ra khó rồi đây, không lẽ muốn cô tự mình xuống bếp?
- Vậy... để con thử xem. Nhưng mà trước nay con chưa bao giờ nấu cơm, có thể sẽ không được ngon lắm.
Diên Vĩ nghiêm túc vì anh tính toán, dù sao thì chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696777/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.