Cố Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô bé, ánh mắt thâm sâu thêm vài phần. Anh không nói bất cứ lời nào, cũng không biết rằng anh có tin lời của Diên Vĩ hay không.
Gò má Diên Vĩ nóng hầm hập:
Chuyện kia, nếu chú đã mệt rồi thì về nghỉ ngơi trước đi, con giúp chú hâm nóng lại thức ăn, hâm xong sẽ gọi chú ra ăn. Nếu chú ăn đêm, dạ dày sẽ không chịu được đâu. Con học nấu cơm từ khi nào vậy? Cố Cẩn Ngôn không nhịn được đưa tay ra, một phát kéo Diên Vĩ vào lòng, để cô dựa ngay ngắn trong lồng ngực mình. Hai người chỉ chặt chẽ tựa vào người nhau, dường như có một loại tình cảm ấm áp không tên dần len lỏi vào không khí khiến nhiệt độ căn phòng ấm áp hẳn lên.
- Hâm nóng cơm không phải rất đơn giản sao? Cho vào lò vi sóng quay một lúc là được rồi?
Diên Vĩ ngửa đầu hỏi lại anh.
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô:
- Nhưng chú không thích ăn đồ bỏ vào lò vi sóng.
Anh cố ý làm khó Diên Vĩ.
- Ra là vậy!
Quả nhiên, Diên vĩ trở nên khó xử. Không thích ăn đồ bỏ vào lò vi sóng, vậy xem ra khó rồi đây, không lẽ muốn cô tự mình xuống bếp?
- Vậy... để con thử xem. Nhưng mà trước nay con chưa bao giờ nấu cơm, có thể sẽ không được ngon lắm.
Diên Vĩ nghiêm túc vì anh tính toán, dù sao thì chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên mà!
Nhìn thấy bộ dạng nhu thuận của Diên Vĩ, Cố Cẩn Ngôn có cảm giác như mình được an ủi:
- Được rồi, không đùa con nữa! Thật ra chị Lý đã hâm lại hết thức ăn rồi, không cần con phải đích thân xuống bếp. Con mau đi tắm đi, chú tự xuống ăn cơm.
Cố Cẩn Ngôn nói xong liền buông lỏng cô bé trong lòng mình, để cô rời phòng.
Diên Vĩ đứng lên:
Con đi cùng chú. Đói bụng? Cố Cẩn Ngôn cũng đứng dậy theo.
- Có một chút...
Diên Vĩ nói dối.
Thực ra cô không hề đói, chỉ là cô muốn thời gian ở bên cạnh anh nhiều hơn một chút mà thôi!
Một đời người, chính xác là được bao lâu? Cô không rõ, nhưng cô hiểu rằng chuyện có thể cùng người đàn ông trước mặt trải qua một đời là một chuyện vô cùng xa xỉ, cho nên vào giờ khắc như thế này, có thể bên anh bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu đi!
Sau này vạn nhất anh thực sự cùng Tô Giải Ngữ kết hôn, cô có muốn cũng không thể ỷ lại vào anh nữa!
Nghĩ đến Tô Giải Ngữ, trái tim Diên Vĩ không kìm được mà nhói đau.
Tại phòng bếp chị Lý đã sớm hâm nóng lại toàn bộ thức ăn, lúc này hãy còn nóng hôi hổi. Cố Cẩn Ngôn đem đồ ăn bưng lên bàn ăn, Diên Vĩ thì ngoan ngoãn ngồi trước bàn chờ anh.
- Oa! Thơm quá!
Diên Vĩ ngửi thấy hương thơm từ thức ăn, vốn dĩ không đói bụng, lúc này lại cảm thấy bụng mình bắt đầu lên tiếng.
Cô cố ý không lấy đũa, giơ tay bốc lấy một miếng cơm cuộn rong biển bỏ vào khuôn miệng nhỏ nhắn, vừa nhai vừa khen:
- Tay nghề của cô Lý còn đỉnh hơn cả bà nội rồi! Cơm cuộn thật sự là ngon quá đi mất!
Lúc này Cố Cẩn Ngôn bưng lên một bát canh gà, Diên Vĩ vội vàng đưa một miếng cơm cuộn đến bên miệng anh:
- Chú nếm thử đi, hương vị cực kỳ tuyệt!
Cố Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô
Tay đã rửa sạch chưa? ... Cô đúng thật là đã quên mất.
Song, Cố Cẩn Ngôn tuy không đáp ứng nhưng miệng vẫn khẽ hé, đem cuộn cơm trong tay Diên Vĩ ngậm vào miệng, vô tình ngậm luôn hai đầu ngón tay cô vào giữa đầu môi nóng bỏng.
Loại cảm xúc mềm mại này khiến Cố Cẩn Ngôn ngẩn người trong giây lát, sau đó, anh nhanh chóng nhả đầu ngón tay nhỏ bé ấy ra, giả bộ như không có gì tiếp tục nhai nắm cơm.
Quả nhiên, hương vị rất tuyệt!
Trong cuộn cơm kia dường như còn kèm cả hương vị chỉ thuộc về riêng cô, không ngừng kích thích vị giác anh, khiến tâm trạng anh trở nên nhộn nhạo thêm vài phần.
Gò má Diên Vĩ nổi lên một tầng hồng nhuận, cô sẵng giọng:
- Chú ghét bỏ con, con cũng ghét nước miếng của chú!
Nói là vậy, nhưng sau đó cô lại thuận tay cầm thêm một cuộn cơm bỏ vào miệng mình.
- Đuôi Nhỏ, dùng đũa đi, dùng tay bẩn lắm!
Cố Cẩn Ngôn vẫn không vừa ý.
- ... Vâng.
Diên Vĩ đáp ứng ngoài miệng, song cô không đi lấy đũa nữa bởi hai cuộn cơm cũng đã đủ lấp đầy bụng rồi.
Vốn dĩ cô cũng không đói.
Cố Cẩn Ngôn ăn cơm, Diên Vĩ ngồi tại vị trí đối diện chống tay lên cằm ngắm anh ăn, kết quả nhìn mãi lại bắt đầu cảm thấy đói bụng, không nhịn được đưa tay định bốc lấy thức ăn trong đĩa, nào ngờ Cố Cẩn Ngôn đưa đầu đũa ra nhẹ nhàng gõ "Ba---" một phát vào mu bàn tay cô.
- ... Đau!
Diên Vĩ ăn đau hô lên một tiếng, vội thu tay nhỏ trở về, dùng về mặt ủy khuất trừng anh.
Cố Cẩn Ngôn lúc này mới ý thức được lực đạo trên tay mình vừa nãy có chút mạnh, tuy rằng kỳ thực anh không cố ý như vậy. Theo bản năng, anh giơ tay nắm lấy tay Diên Vĩ kiểm tra một lượt. Vẫn không sao, không bị đỏ.
- Đau lắm sao?
Diên Vĩ cười hì hì:
- Chọc chú thôi.
Cố Cẩn Ngôn hơi bất đắc dĩ buông tay cô ra, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy cho cô một bộ bát đũa:
- Mèo tham ăn!
Diên Vĩ vừa lòng hả dạ há to miệng, từng ngụm từng ngụm bỏ thức ăn vào miệng.
- Tối nay ăn gì rồi?
Cố Cẩn Ngôn ngồi xuống đối diện cô, lơ đễnh hỏi một câu.
- Hải sản, hơn nữa, còn đặc biệt đắt! Hai người ăn hết đến tận vài ngàn.
Diên Vĩ nhớ tới món ăn tối nay còn có chút thèm thuồng khôn nguôi.
Lông mày Cố Cẩn Ngôn khẽ nhíu:
- Hoắc Thận mời sao?
Ánh mắt lần theo gò má cô quan sát từng biến hóa cảm xúc nhỏ nhất.
- Đúng ạ!
Diên Vĩ ngậm lấy đầu đũa, gật gật đầu nói với anh:
- Kỳ thực sau khi đã hiểu rõ Hoắc Thận, con phát hiện con người hắn cũng không tệ! Con cảm thấy hiện tại con và cậu ấy... ừm, có thể xem là bạn tốt!
Diên Vĩ vui vẻ cùng Hoắc Thận làm bạn, không biết vì lí do gì, dù sao khi ở cạnh y cô cũng cảm thấy đặc biệt thoải mái, đại khái là bởi từ trường khá hợp nhau đi! Hơn nữa tên kia cũng khá giỏi về khoản khiến người khác vui vẻ.
Nói đến đây, ý cười trên môi Diên Vĩ càng sâu hơn một chút. Mà toàn bộ biến hóa cảm xúc của cô hiển nhiên đều rơi vào mắt Cố Cẩn Ngôn không sót một chút nào, đôi mày kiếm sắc xảo không khỏi nhíu lại sâu hơn.
Đứa nhỏ này có tính cách như thế nào, anh đều rõ như lòng bàn tay. Từ trước tới nay cô luôn lạnh lùng kiêu ngạo, cũng chưa bao giờ dễ dãi mở rộng lòng mình với người khác, bạn bè cực ít, cho nên muốn cô thừa nhận là bạn bè quả thật không dễ dàng.
- Con có cảm giác gì với cậu ấy?
Cố Cẩn Ngôn cố ý ra vẻ bình tĩnh hỏi cô một câu.
Diên Vĩ ngậm đũa trong miệng, đôi mày thanh tú khẽ nhấc lên, hoài nghi nhìn anh:
- Sao chú cứ hỏi con về chủ đề này vậy? Không phải con đã kể với chú mấy lần rồi sao? Con thấy Hoắc Thận cũng khá tốt.
Cố Cẩn Ngôn cảm giác tâm tư của mình đã bị Diên Vĩ chọc thủng, anh thấp giọng khụ một tiếng, xụ mặt nói:
- Là một người bề trên, chú có tư cách kiểm tra nghiêm ngặt chuyện con kết bạn với những ai. Hơn nữa, Tần Diên Vĩ, nếu như hôm nay chú không tới tìm con, có phải con còn định qua đêm chỗ Hoắc Thận?
Nhắc tới chuyện này, Cố Cẩn Ngôn có chút bực tức.
Diên Vĩ hơi chột dạ nhìn anh, sau đó vẫn quyết định nói ra sự thật:
- Con vốn không hề định ở lại chỗ cậu ta, hay là chú tới....
Diên Vĩ nói đến đây lại phát hiện sắc mặt người đàn ông đối diện ngày càng khó coi, vì vậy âm thanh lập tức nhỏ dần.
Cố Cẩn Ngôn "Ba---" một tiếng, ném thật mạnh đôi đũa trên tay lên mặt bàn, uất giận trừng cô:
- Đuôi Nhỏ, chú thấy chúng ta phải nói rõ ràng với nhau về chuyện này!
Lại thế rồi! Diên Vĩ làm bộ gãi gãi tai, tỏ vẻ ủy khuất bĩu bĩu mỗi:
Chú Cố, sao chú còn cằn nhằn nhiều hơn cả bố mẹ con vậy. Chú đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Nam nữ khác biệt! Con không hiểu sao? Từ đêm nay con không được tới nhà cậu ta nữa! Bất kể là ban ngày hay ban đêm, đã rõ chưa? Con đừng tưởng tên đàn ông nào cũng tốt bụng như nhau! Cố Cẩn Ngôn thật sự nổi giận, Diên Vĩ có thể nhìn ra.
Cánh tay nhỏ bé nhoài lên bàn, cằm gối lên mu bàn tay, cô chớp chớp đôi mắt ngây thơ to tròn với Cố Cẩn Ngôn, rồi bỗng nhỏ giọng hỏi:
- Có phải chú lo lắng con sẽ lên giường cùng cậu ấy?
Lời của Diên Vĩ khiến sắc mặt Cố Cẩn Ngôn ngưng trọng.
Từ khi nào nha đầu này đã biết về loại chuyện kia? Anh còn cho rằng cô vẫn chỉ là một người bạn nhỏ chưa hiểu sự đời bên cạnh mình.
Cố Cẩn Ngôn dán mắt thật chặt vào cô, một lúc sau mới lên tiếng:
- Đúng vậy!
Anh thừa nhận
Chú sợ cậu ta có mưu đồ xấu xa với con. Cố Cẩn Ngôn, có phải sau khi lên giường sẽ có thai? Cố Cẩn Ngôn bị câu hỏi đột ngột của Diên Vĩ làm cho sửng sốt, sắc mặt anh sa sầm:
- Nếu không dùng biện pháp an toàn, tất nhiên là sẽ mang thai! Con có biết việc mang thai sẽ có kết quả như thế nào không?
Cố Cẩn Ngôn là muốn mượn chuyện này giáo huấn cô, nào ngờ Diên Vĩ hỏi ngược lại:
Vậy chú và Tô Giải Ngữ thì sao? Hai người đã lên giường chưa? Cô ấy sẽ có thai chứ? ... Cố Cẩn Ngôn không biết nên nói gì, tại sao chuyện này lại chuyển lên người anh rồi?
Diên Vĩ lo lắng nhìn anh. Cố Cẩn Ngôn đành phải đáp lại:
Cô ta sẽ không mang thai. Tại sao? Diên Vĩ truy hỏi.
Cố Cẩn Ngôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, sau đó mới không nhanh không chậm nói:
- Chú không lên giường với cô ấy, tất nhiên sẽ không mang thai rồi.
Cố Cẩn Ngôn nói xong lời này liền nhận ra đóa hoa nở rộ nơi đáy mắt Diên Vĩ, đôi mắt xinh đẹp ấy khi cười liền cong cong thành một hình lưỡi liềm. Cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát về phía Cố Cẩn Ngôn:
- Vậy thì tốt! Vậy chú cam đoan với con đi, chỉ cần chú không lên giường với Tô Giải Ngữ, con khẳng định cũng sẽ không lên giường cùng người khác, bao gồm cả Hoắc Thận!
Ngôn tại ý ngoại, theo lời này, có phải Cố Cẩn Ngôn không lên giường với Tô Giải Ngữ, vậy anh sẽ cùng Diên Vĩ....
- Đuôi Nhỏ, đây là chuyện vô cùng nghiêm túc, con phải nghiêm túc tiếp nhận chứ không được có thái độ như bây giờ, nghe chưa?
Cố Cẩn Ngôn nỗ lực uốn nắn suy nghĩ lộn xộn của cô.
Diên Vĩ lại không hề chú ý đến lời anh
- Con rất nghiêm túc! Được rồi, không nói nữa, con buồn ngủ rồi, con lên tầng tắm đây. Bai bai..."
Nói xong liền ngáp một cái, vẫy vẫy tay nhỏ chào anh rồi ngâm nga một khúc hát, vui vẻ lên tầng hai.
Cố Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng cô bé rời đi, khóe môi không tự chủ dương lên thành một đường cong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]