Nhắc đến Hoắc Thận, sắc đen trong đôi mắt của Cố Cẩn Ngôn càng thêm nồng đậm:
Con bây giờ có vẻ rất thích cậu ta? Ai? Diên Vĩ rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi.
Đôi tay bé nhỏ không kìm được xoắn lấy cà vạt của anh, đem ra chơi đùa.
- Hoắc Thận!
Cố Cẩn Ngôn trầm giọng câu hỏi sau đó bắt lấy ánh mắt của cô.
Cà vạt trên cổ bị Diên Vĩ nghịch ngợm, anh theo tự nhiên cúi thấp người xuống, kéo gần khoảng cách với cô.
Đôi tay nhỏ bé của Diên Vĩ, xuôi theo cà vạt của anh, không an phận sờ lên cổ anh, theo ý mình cài chặt nút thắt dưới cổ áo mà anh nới lỏng lúc nãy.
Cố Cẩn Ngôn bắt lấy đôi tay nghịch ngợm của cô, lông mày khẽ nhăn:
Đừng kéo chặt như vậy... Vậy con giúp chú cởi ra! Diên Vĩ giãy khỏi bàn tay to lớn của anh, lại tự mình thay anh tháo cà vạt trên cổ.
Cố Cẩn Ngôn không nói gì, mặc cho cô muốn làm gì thì làm, chỉ giơ tay, nhéo nhéo chiếc cằm nhọn của cô, khàn giọng nhắc nhở cô:
Trả lời câu hỏi của chú, bây giờ con có phải rất thích Hoắc Thận? Cũng được đi! Diên Vĩ thành thật trả lời.
Chiếc cà vạt màu xám sang trọng trên cổ anh bị Diên Vĩ nới lỏng ra, miễn cưỡng treo trên cổ, bộ dạng gợi cảm không thể thốt nên lời, khiến Diên Vĩ không tự chủ lặng lẽ nuốt nước bọt.
- Cái gì gọi là cũng được?
Câu trả lời của Diên Vĩ, khiến thần sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696738/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.