Đồ chơi kia ở trên giường bị cô mở ra, còn chưa kịp nghiên cứu đã đưa cho Cố Cẩn Ngôn:
- ... Cái này.
Cố Cẩn Ngôn thấy, nhíu nhíu ấn đường một cái.
Tiểu nha đầu kia xấu hổ đến mức dường như đầu gần như rụt vào trong cổ áo, cô nói rất nhỏ:
- ... Con hiếu kì, cho nên mới mở ra nhưng chỉ nhìn thoáng qua thôi, thật sự chưa làm gì hết.
Lúc này, Cố Cẩn Ngôn tin.
Bởi vì lọ gel bôi trơn trên tay đã chứng minh cho lời của cô bé.
Đồ chơi này chắc chắn là vẫn chưa kịp dùng!
Huống chi, ở trong cái nhà này cô cũng không có cơ hội để dùng.
Cố Cẩn Ngôn thực sự vừa buồn cười vừa tức giận, thấy cô đang rụt đầu, nhất thời cũng không biết nên răn dạy hay giải quyết như thế nào, cũng như hoàn toàn quên mất mình đến tìm cô để nói chuyện gì.
Anh hắng giọng một cái, đổi thành gương mặt nghiêm túc của bề trên:
Sau này không được nghịch loại đồ chơi dành cho người lớn như thế này, biết chưa? ... Vâng ạ. Diên Vĩ gật đầu liên tục tựa như gà mổ thóc.
Sau này cô tuyệt đối sẽ không lấy để nghịch nữa! Một lần như vậy đã đủ để cô mất mặt rồi!
- Chú tịch thu "tang vật"!
Cái gì? Cô có thể kháng nghị sao?
Nhưng hiển nhiên là người nào đó tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội này.
Cố Cẩn Ngôn cẩm hộp bao cao su ra khỏi phòng Diên Vĩ:
Đi ngủ sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696727/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.