- Ai thế? Sao sáng sớm ngày ra đã gọi cửa rồi?
Mẹ Lư ra mở cửa mà lòng còn nghi hoặc.
Thấy người ngoài cửa, bà sửng sốt hồi lâu.
Đó là một cậu shipper.
Mẹ Lư quay vào hỏi Lư Viễn trong phòng:
A Viễn, con mua hàng trên mạng hả? Không ạ! Chuyển phát nhanh hả mẹ? Lư Viễn cũng nghi hoặc đi ra từ phòng ăn.
- Anh Lư Viễn phải không ạ?
Cậu shipper hỏi Lư Viễn:
- Phải.
Lư Viễn mơ hồ gật đầu.
- Đây là hàng chuyển phát nhanh của anh, phiền anh kí nhận giúp ạ.
Nói đoạn, shipper đưa chiếc hộp trong tay cho Lư Viễn.
Lư Viễn cảnh giác nhướn mày, không nhận, chỉ hỏi cậu ta:
Cậu làm ở công ty chuyển phát nhanh nào? Mấy hôm nay tôi không mua gì cả, có phải cậu đưa sai địa chỉ không? Anh có phải là Lư Viễn không ạ? Phải. Thế thì đúng rồi ạ? 701, trên này còn viết rõ tên của anh đây! Đúng là đồ của anh đấy ạ, chắc là do bạn bè anh gửi đến cho anh đấy. Lư Viễn vẫn không nhận cái hộp trong tay cậu ta, bây giờ ở trên mạng nhan nhản lừa đảo, anh nhìn người gửi và địa chỉ người gửi trên hộp, chẳng có gì cả:
Công ty chuyển phát các cậu không gọi điện trước khi giao hàng à? Ôi cái thằng nhóc này, chẳng lẽ con lo người ta gửi bom cho con chắc? Nói xong, mẹ Lư nhận lấy chiếc hộp trong tay cậu shipper rồi kí tên lên hóa đơn cho cậu ta, sau đó đưa cho anh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696650/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.