Lư Viễn tắt máy xong lập tức ném di động trả cho Lương Cận Nghiêu, rồi buồn bã cúi gằm mặt xuống.
Gã cầm lấy di động xong lại liếc anh một cái.
Đương nhiên đã nhận ra cảm xúc suy sút của anh lúc này, thế nên gã giơ tay khẽ xoa đầu anh rồi nói:
- Yên tâm, có ông đây rồi, đánh chửi cũng không đến phiên em chịu!
Lư Viễn không muốn nghe gã nói linh tinh nên tức tối gạt phắt cái tay trên đầu mình xuống.
Lương Cận Nghiêu hừ một tiếng:
Gan bé tí nhưng tính tình đúng là không nhỏ đâu! ...Bao giờ anh mới thả tôi về? Ăn cơm đã! Lương Cận Nghiêu nói xong đứng dậy đi vào phòng trong.
Lư Viễn cũng đành phải đi theo gã.
Mà bên phía Tần Mộ Sở ——
Cô lại bị Lâu Tư Trầm đưa đến khách sạn Thuyền Buồm.
Lâu Tư Trầm vừa vào phòng là đã đặt gậy chống ở một bên rồi ngồi phịch xuống ghế salon, đôi mắt nặng trĩu cứ nhìn người vẫn đang bồi hồi ngoài cửa.
Tần Mộ Sở thì như đứa trẻ làm sai chuyện, cứ cúi đầu đứng đó chứ không dám bước vào trong.
Lúc này cô vẫn đang mặc một chiếc váy trễ ngực rất sexy, đôi gò bồng đảo được bó chặt lại nên lộ ra khe ngực sâu hút, nơi đó khiến người ta chỉ cần liếc qua là đã như bị hút mất hồn, máu cả người thì sôi sục khó chịu.
Dưới làn váy lộ ra đôi chân dài trắng trẻo thẳng tắp, cộng thêm đôi giày cao gót quai mảnh tôn dáng nên trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696569/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.