- Vào đây!
Ánh mắt của Lâu Tư Trầm đọng lại trên thân hình nhếch nhác của cô, sắc mặt âm trầm, vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu cũng chẳng dịu dàng gì.
Bấy giờ Tần Mộ Sở mới vào trong biệt thự của hắn.
Khi cô định đổi giày thì phát hiện ra giày của mình đã ướt đẫm từ khi nào.
Lúc này cô mới thấy hơi xấu hổ, đành phải cởi tất ra để ở trong giày, không đi dép lê mà cứ thế bước chân trần vào phòng khách.
Lâu Tư Trầm cau mày nhìn đôi chân trần của cô:
- Ai bảo cô để chân trần?
Giọng nói nghe như thể pha mấy phần tức giận.
Tần Mộ Sở áy náy lắm, bèn le lưỡi một cái rồi định lau khô chân mình đi, thế nhưng trên mặt đất đã chẳng còn chỗ nào khô nữa.
Một đôi dép lê lông nhung xuất hiện bên chân cô. Hắn đanh giọng nói:
Đi dép vào. Nhưng chân em còn ướt lắm! Đi vào! Dường như Lâu Tư Trầm đã chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa.
Tần Mộ Sở thấy hắn không vui thì không dám nói thêm gì mà đành nghe lời hắn, ngoan ngoãn đi dép vào.
Sau đó Lâu Tư Trầm không nói chuyện với cô nữa. Hắn đi thẳng vào phòng, để lại một mình cô trong phòng khách.
Tần Mộ Sở đứng chờ mãi hồi lâu, nhìn khắp xung quanh rồi mà chưa thấy hắn đi ra.
Không thể nào?
Đừng bảo hắn định bỏ mặc cô ở đây một mình nhé, quá đáng thế?
Vì cả người Tần Mộ Sở đều ướt nước mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696475/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.