Đáp án này khiến Tô Kỳ rất bất ngờ, anh không nén được tiếng thở dài:
- Em tội gì phải thế chứ?
Tần Mộ Sở cười khổ:
Có lẽ tôi nên buông tay để anh ấy đi phải không? Nếu không chẳng lẽ em muốn làm kẻ thứ ba sao? Chuyện này thật sự khiến cô rất bối rối.
Cô cắn môi, đầu cũng cúi gằm xuống:
- Tôi không biết nữa.
Với câu hỏi này thế mà cô lại không có đáp án.
Kẻ thứ ba...
Trước giờ không phải cô ghét nhất chính là “kẻ thứ ba” sao? Nhưng hôm nay đến lượt mình mắc vào thì sao lập trường của cô lại bắt đầu lung lay thế này?
Cô nghĩ mình đúng là điên thật rồi!
Đây không phải là con đường cô nên đi!
Người ta cũng đã kết hôn rồi đấy!
Con trai người ta cũng được bốn tuổi rồi!
Rốt cuộc thì cô đang làm cái quái gì thế?
- Sở Sở.
Tô Kỳ nắm tay cô, chân thành khuyên nhủ:
- Hứa với tôi nhé, em đừng làm khổ mình như thế. Cũng đừng làm khó người khác nữa. Một người đàn ông đã kết hôn không phải kẻ mà em nên dính vào, em hiểu không?
Tần Mộ Sở sững người, cô ngẩng lên nhìn anh, trong đôi mắt mờ hơi nước tràn ngập sự bất lực. Cô rút tay mình ra rồi nói:
- Để tôi nghĩ kỹ đã...
Thật ra Tô Kỳ nói không sai, thế giới của ba người nhỏ bé lắm, cô tội gì cứ phải chen vào đó chứ? Làm khó người khác cũng là giày vò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696466/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.