Ý là nếu bất kể là được ai cứu thì cô đều có thể lấy thân báo đáp sao?
Một ngọn lửa vô danh nhen lên trong lòng, hắn nắm tay cô đang đặt trên cổ mình rồi giật xuống:
- Xuống mau!
Tần Mộ Sở ngượng ngùng đáp:
- Xuống thì xuống.
Cô buông tay, đôi chân đang quỳ ngang người hắn cũng từ từ thu về.
Lâu Tư Trầm bất cẩn thấy được quần lót màu đen dưới chiếc váy ngắn của cô nên sắc mặt càng khó nhìn hơn:
Khi làm việc cô đều có tác phong không ra sao thế này đấy hả? Tác phong của tôi thế nào thì liên quan gì đến anh, anh cũng chẳng là gì của tôi hết. Tần Mộ Sở cãi lại rồi bật dậy, xuống giường. Cô đứng cạnh giường, nhìn xuống hắn từ trên cao:
Muốn dậy không? Có cần tôi đỡ không? Gọi Vi An vào đây. Hắn lạnh lùng từ chối.
Nghe xong cô quay đầu đi thẳng ra cửa.
Lâu Tư Trầm tưởng cô sẽ ra ngoài gọi Lý Vi An vào nhưng ai ngờ cô đi tới cửa thì dừng lại, đã không ra ngoài lại còn cài luôn khóa cửa.
Rồi sau đó cô lại quay vào phòng, ngồi xổm cạnh giường hắn, cô ngửa mặt lên, nhìn hắn một cách thiếu đòn:
Hoặc là tiếp tục nằm trên giường, hoặc là để tôi đỡ dậy. Tự anh chọn đi! ... Khóe môi Lâu Tư Trầm giật giật.
Bỗng hắn giơ tay nắm chặt cổ tay Tần Mộ Sở rồi kéo cô lại gần, động tác vô cùng thô lỗ. Sau đó từng lời như được hắn nghiến qua kẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696463/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.