Thế rốt cuộc vì sao anh ta lại tránh mặt tôi như thế? Tôi chọc gì anh ta hả?
Mộ Sở lau nước mắt rồi vừa khóc thút thít vừa nói.
Tiết Bỉnh thở dài não ruột.
Anh ta biết tình hình thực tế, thế nhưng không có mệnh lệnh của Lâu Tư Trầm thì làm sao mà anh ta dám tùy tiện nói. Anh ta chỉ dám nói với Tần Mộ Sở:
- Thiếu phu nhân à, không phải cô chọc thiếu chủ giận đâu, là tại thiếu chủ... Ôi! Tôi thấy giờ cô đừng để ý đến ngài ấy làm gì, cứ để ngài ấy tĩnh tâm suy nghĩ một thời gian đi. Bao giờ nghĩ xong thì ngài ấy sẽ chủ động tìm cô, lúc đó cô tính sổ với ngài ấy sau cũng chưa muộn mà.
Tiết Bỉnh nghĩ nếu để Lâu Tư Trầm nghe thấy câu nói của mình thì anh ta sẽ mất teo cả nửa cái mạng.
Mộ Sở biết mình sẽ chẳng hỏi được gì từ Tiết Bỉnh đâu. Anh ta là người cẩn thận, nếu không có mệnh lệnh của Lâu Tư Trầm thì anh ta sẽ chẳng dám nói lung tung nửa câu.
Thôi. Tôi không làm khó dễ anh nữa. Anh cứ làm việc của anh đi, để tôi trông Đuôi Nhỏ là được rồi. Vâng. Tiết Bỉnh gật đầu rồi nói:
- Nếu thiếu phu nhân cần gì thì có thể tìm tôi bất cứ khi nào nhé, thiếu chủ bảo thế đấy ạ.
Mộ Sở lạnh lùng nhếch miệng:
- Tôi nhận ý tốt của anh ấy, nhưng thôi khỏi đi!
Tiết Bỉnh biết Tần Mộ Sở đang giận nên cũng không dám nói gì thêm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696386/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.