Mộ Sở vừa vào phòng đã ngã xuống giường rồi vùi đầu vào gối, chẳng nói chẳng rằng.
Vành mắt cô đỏ ửng lên, lòng tức giận mắng Lâu Tư Trầm từ đầu đến chân. Lần này mà hắn không tới dỗ cô thì còn lâu cô mới tha cho hắn.
Cốc cốc cốc
Cửa phòng vang lên ba tiếng, Lý Thiện Xuân đẩy cửa bước vào.
Sở Sở, con sao thế? Mẹ... Mộ Sở thò đầu ra, dựa lên gối rồi gọi Lý Thiện Xuân một tiếng.
Sao mà mắt đỏ hoe thế kia? Ai bắt nạt con à? Lâu Tư Trầm hả? ... Tần Mộ Sở im lặng không nói, mẹ vừa hỏi tới thì hốc mắt lại đỏ ửng lên, trong lòng càng thêm ấm ức.
- Đừng khóc, con đừng khóc.
Lý Thiện Xuân vội vàng rút khăn giấy đưa cho cô:
- Người yêu cãi nhau là chuyện bình thường mà, hôm nay cãi rồi mai lại làm lành ngay thôi.
Tần Mộ Sở dùng khăn giấy lau nước mắt rồi nức nở:
- Cái chính là con chẳng biết vì sao anh ấy lại cãi nhau với con nữa, chẳng hiểu ra làm sao cả.
Mộ Sở suy nghĩ hồi lâu vẫn chẳng ra chút manh mối.
Cô thấy oan ức dã man, ấm ức dã man!
Người ta bị nhốt vào tù còn được biết vì sao mà! Cô thì hay rồi, tự nhiên bị kết án chẳng minh chẳng bạch, đã thế còn không được giải thích nữa chứ.
Đúng là càng nghĩ càng tức, càng tức càng muốn khóc mà!
Tên đàn ông kia xấu xa quá đi mất!
- Đừng buồn mà con. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696383/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.