- Mẹ con đi làm chưa về!
Nét kiêu ngạo hiện rõ trên khuôn mặt bé Diên Vĩ khi nó nhắc tới mẹ mình:
Chú bác sĩ đẹp trai ơi, mẹ con cũng là bác sĩ đó! Mẹ con mặc đồng phục trắng đẹp ơi là đẹp! Mẹ con không ở đây à? Lúc này, Lâu Tư Trầm cũng không có tâm trạng để nghe cô bé khoe mẹ của mình:
- Thế con đến đây với ai?
Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn bốn phía, thế nhưng không thấy người lớn nào đang tìm con cả:
- Con... con đến một mình..
Đuôi Nhỏ cúi đầu chột dạ, bàn tay bé tí không ngừng vặn góc áo của mình.
Rõ ràng là nó biết mình đã làm sai.
Một mình? ... Dạ. Nó gật đầu rồi nói tiếp:
- Con lén trốn từ trường mầm non ra, rồi một mình bắt xe đến đây đấy. Chú ơi, không... không phải là con không nghe lời người lớn đâu, con chỉ muốn mua đồ trang điểm cho mẹ thôi! Mẹ con nói hôm nay là ngày cuối cùng của đợt giảm giá, nhưng mà mẹ con bận lắm, không có thời gian đến mua, con chỉ muốn mua cho mẹ con thôi...
Lâu Tư Trầm hơi ngạc nhiên vì cô bé hiểu chuyện quá. Hắn vươn tay xoa đầu nó khen ngợi:
Con còn bé xíu mà hiểu chuyện ghê! Nhưng con không nên chạy tới đây một mình như vậy. Nếu ba mẹ con biết thì sẽ lo lắng lắm đấy! Chú đưa con về nhà nhé, con có nhớ nhà mình ở đâu không? Nhà con... nhà con ở... Cô bé cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2695995/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.