Ánh mắt lãnh đạm của Lâu Tư Trầm có ý vị khác nhìn về phía tượng đồng đối diện, nhưng lại vô ý mà trả lời:
Canh súp đang nóng, bị một cô bác sĩ thực tập không biết tên gì đụng phải làm bỏng. ...... Hắn dường như mơ hồ nhìn thấy bên tượng đồng, không mặt nhỏ nhắn của Tần Mộ Sở đã biến sắc.
Tần Mộ Sở vô thức nắm chặt chai thuốc trị bỏng trong tay.
Lúc đầu, bản thân trong mắt hắn còn là “người lạ”, còn bây giờ đã biến thành người qua đường không biết tên!
Phải nói là trong tim cô thật sự không để ý, vậy đó là giả rồi.
Cô liền quay người rời khỏi nơi đó.
- Đám con gái bây giờ ai cũng cẩu thả hết!
Trình Huyên Oánh thấp giọng cằn nhằn vài câu.
Lâu Tư Trầm cũng chẳng muốn nghe.
Ánh mắt vẫn hướng về người đang ròi khỏi phía bên tượng đồng, mãi cho đến khi hình bóng đó biến mất phía ngã rẽ mới thu lại tầm nhìn của mình.
- Nhìn gì vậy?
Trình Huyên Oánh hoài nghi hỏi.
- Không có gì.
Lâu Tư Trầm không động đậy mà thu hồi tầm nhìn, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn như vậy, tìm không ra nửa điểm khác thường.
Lúc Tần Mộ Sở đi ngang qua thùng rác, không chút do dự mà vứt luôn chai thuốc đang cầm trên tay vào trong.
Đúng rồi, người ta sớm đã có vị hôn thê rồi, làm gì mà cần mình hỏi thăm nữa chứ? Còn nữa, cô hỏi thăm cũng không thích hợp đi! Lỡ như vị hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2695963/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.