Chương trước
Chương sau
Đi ngắm sao vào đêm thất tịch là phong tục từ xưa đến nay, chỉ là ta còn chưa từng đi trên núi ngắm sao bao giờ, nên không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Trong thiếp mời có đề cập, sau khi tiệc tối kết thúc, ở trong biệt phủ có sắp xếp phòng dành cho các vị tân khách, trong phủ còn có vài suối nước nóng, đến lúc đó mọi người đều có thể tự do sử dụng.
Ta không khỏi cảm thán, Việt Vương phủ thật là tốt.
Chỉ có điều, đêm thất tịch hôm đó, ngoại trừ Lạc Cầm, ta bảo cha ta phái thêm hai người nữa đưa ta đến. Dù sao thì ta cũng không hi vọng mình đi được nửa đường lại bị cướp, rồi khiến cho đêm thất tịch biến thành ngày giỗ của ta.
Cái mạng nhỏ này của ta vẫn còn quan trọng lắm đấy.
Mới vừa đi vào biệt viện trên đỉnh núi, Trần Thiến Thiến lập tức thần thần bí bí tiến lại gần, thì thầm với ta: "Buổi tối nhớ theo sát tỷ, ngoại trừ rượu đặt ở trước mắt ra, ai đưa gì cũng đừng uống."
Ta lập tức khẩn trương lên: "Sao vậy?"
Nàng nháy mắt mấy cái: "Tỷ sợ bọn họ ngộ thương muội."
"Bọn họ là ai ạ?"
Trần Thiến Thiến có chết cũng không chịu nói: "Đến lúc đó muội sẽ biết thôi."
Vương phủ không hổ là vương phủ, ngay cả biệt viện trên núi cũng khí thế đến như vậy, ta đi theo nha hoàn tới nơi ở dành cho mình, là đó là một cái viện ở ngay gần hồ nước, bên trong có hai tầng lầu các, vô cùng lịch sự tao nhã.
Đợi đến khi trời tối, bốn phía trong vương phủ đều sáng đèn, lúc Lạc Cầm đang giúp ta trang điểm, lại có thêm một nha hoàn tới dẫn bọn ta đến tham gia yến tiệc.
Ta theo nha hoàn đi thẳng vào con đường nhỏ đan xen tinh tế trong núi, trong lòng suy nghĩ đến việc trên yến hội có thể sẽ xuất hiện nhiều món ăn ngon, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Nghe nói đầu bếp của vương phủ này đều là người từ trong cung tới, nhất định là tay nghề rất tốt, nói không chừng còn có không ít món điểm tâm ngọt cung đình nữa đấy.
Đang nghĩ ngợi thì bắt gặp Lý Quân Nguyệt ở con đường đối diện.
Hắn vẫn khoác trên mình một bộ trường sam màu trắng, thật sự là yêu thích không rời loại màu sắc này. Hắn bảo nha hoàn dẫn đường đi trước, rồi gật đầu với ta ở hướng đối diện: "Hôm nay trông Lâm cô nương thật sự là nguyệt mi tinh nhãn (1),duyên dáng yêu kiều."
Ta nghe xong thì cảm thấy hơi xấu hổ, cũng học theo dáng vẻ của hắn, chắp tay: "Lý công tử mới là phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ bất phàm."
"Hai người đang làm câu đối sao? Kẻ xướng người hoạ như thế."
Giọng nói quen thuộc truyền đến, ta ngạc nhiên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, quả nhiên, Cố Lẫm Chi đứng ở ngã ba, mặc bộ trường bào màu xanh nhạt, làm giảm bớt khí thế không giận tự uy ngày thường đi mấy phần, thay vào đó là vẻ ôn tồn lễ độ, trong lòng ta, lập tức so sánh (hắn) với Lý Quân Nguyệt.
Thấy ta nhìn về phía hắn, tên cao to cười hỏi ta: "Sao hai mắt lại sáng lên như thế?"
Lý Quân Nguyệt cười phì một tiếng, trêu trêu ghẹo ghẹo nói: "Bởi vì gặp được người muốn gặp chứ sao."
Đầu óc ta ong ong ong, lại cảm thấy mình nói không nên lời, liền cúi đầu nhìn xuống chiếc váy màu xanh lá sen với áo khoác ngoài bằng sa mỏng của mình.
Lúc đi quá vội vàng, lại quên soi gương, cũng không biết, ta mặc bộ y phục này có đẹp mắt không nữa?
Cố Lẫm Chi đi tới, chậm rãi nói: "Ta vừa mới gặp Trần Thiến Thiến, nàng hỏi ta vì sao còn chưa thấy Nguyệt ca ca tới."
Lý Quân Nguyệt đột nhiên giống bị đạp phải đuôi, nhảy dựng lên một cái, cầm cây quạt chỉ vào tên cao to: "Ngươi…”
Sau đó lại nhìn ta thở dài: "Lâm cô nương, vừa rồi ngươi không nên khen ta."
"A?" Ta thấy hơi khó hiểu.
Nhìn có vẻ như tâm tình của tên cao to không tệ, liếc nhìn hắn một cái, hình như là mặc kệ hắn, nói ra: "Các ngươi đi trước đi, ta còn có một số việc, lát nữa lại đến."
Ta cảm thấy mình còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, há miệng rồi nhưng lại chẳng nói được cái gì.
Lý Quân Nguyệt nhìn ta, lại xem hắn, cười nói: "Đi thôi, Lâm tiểu thư, ta dẫn ngươi đến yến hội."

Yến hội được tổ chức tại một cái sân phẳng cực kỳ lớn trên đỉnh núi, lúc bọn ta đến nơi, bởi vì khách nam và khách nữ không ngồi cùng một chỗ, nên bọn ta lập tức lại bị nha hoàn nghênh tiếp tách ra.
Thiên nhiên thật sự là điêu luyện sắc sảo, lúc ta ngồi xuống, ngẩng đầu lên là có thể trông thấy ngay bầu trời đầy sao, chỉ là trên đỉnh núi có hơi lạnh, nên hạ nhân vương phủ lại chuẩn bị thêm áo choàng thật dày cho mỗi người, thật sự là thân thiết cực kỳ.
Trần Thiến Thiến ngồi an ổn bên cạnh ta, đã tới từ sớm, thấy ta nhìn ngắm chung quanh, không che giấu vẻ đắc ý, nói với ta: "Chơi vui vẻ đi."
Ta gật gật đầu.
Nàng lại lấy tay che miệng nói: "Chờ một lát ăn xong, tỷ dẫn muội đến một suối nước nóng không có ai, mang theo chút rượu trái cây và điểm tâm, chúng ta chơi xong rồi thì lúc ra lại còn có thể xem kịch vui nữa nha."
Ta vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lại trông thấy chủ nhân của yến hội xuất hiện.
Là Tạ phu nhân và con dâu trưởng của bà, người mà lần trước ta đã từng thấy trong vườn hoa tại vương phủ, ta không khỏi có chút hiếu kỳ, biểu tỷ Tần Nhược đâu rồi?
Tạ phu nhân ngồi vào vị trí chủ nhân, cười nói: "Ta để mấy nam tử đến một chỗ khác rồi, tránh cho lát nữa bọn hắn uống rượu vào rồi đùa nghịch, lại làm chúng ta lỡ mất thời gian ngắm sao."
Những người ở phía dưới nhao nhao khen ngợi: "Hành động lần này của Vương phi thực sự là chu đáo."
Trần Thiến Thiến không vui vẻ chút nào, nhếch miệng: "Còn muốn đối ẩm với Nguyệt ca ca mà."
Cũng đúng thôi, hôm nay lại chính là đêm thất tịch đấy.
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, ở giữa bầu trời đầy sao, sao Ngưu Lang và Chức Nữ vô cùng dễ thấy. Trong lúc đang ngắm nhìn say mê, cánh tay lại bị Trần Thiến Thiến kéo.
"Muội nhìn xem, Tần Nhược lén lén lút lút, có phải đang suy nghĩ chuyện gì không đứng đắn hay không?"
Ta nhìn về hướng đối diện dò xét, quả thực là Tần Nhược mặc váy lụa mềm có hoa rải rác, vô cùng diễm lệ, ánh mắt lại nhìn nghiêng bốn phía, chỉ vào lúc mọi người cùng nâng chén uống rượu mới giơ chén lên, miễn cưỡng cười cười.
"Thế thì chưa chắc." Ta nghĩ nghĩ: “Lần trước gây ra chuyện không thoải mái như vậy, đoán chừng ả cũng không được tự nhiên đi."
"A? Ả sẽ không được tự nhiên?" Trần Thiến Thiến lại dùng ánh mắt ra hiệu về phía nữ tử lộng lẫy ngồi bên cạnh Tạ phu nhân: “Ầy, Ngũ công chúa cũng ở đây."
Ngũ công chúa là muội muội ruột thịt của đương kim Hoàng thượng, đương nhiên, cũng là muội muội của Thành Thân Vương, tuổi còn rất nhỏ, không chênh lệch so với ta nhiều lắm, tướng mạo thì xinh đẹp như trái đào, một thân ngạo khí, ngược lại là chèn ép Tần Nhược đến ảm đạm không chút ánh sáng.
Ta tán thưởng từ tận đáy lòng: "Ngũ công chúa thật là dễ nhìn."
"Hôm nay cả Cầm tỷ tỷ cũng tới, đoán chừng đang ở hậu viện trang điểm đấy." Trần Thiến Thiến cười híp mắt nói: “Không bao lâu nữa, là muội có thể nhìn thấy được dáng vẻ Tần Nhược mất hết mặt mũi, đến cả nhà cũng phải hổ thẹn theo đấy."
"A?" Ta không khỏi kinh ngạc: “Ả sợ Lý tỷ tỷ đến vậy sao?"
"Ai nha, muội chờ một lúc là hiểu ngay."

Yến hội diễn ra được hơn phân nửa, trên núi dần dần nổi gió, có rất nhiều phu nhân đã lớn tuổi, cũng không còn tâm tư nào tiếp tục ngắm sao, cuối cùng đều cáo lui, trở về phòng nghỉ ngơi.
Ta cũng ăn được kha khá rồi, bởi vì lời của Trần Thiến Thiến, mà thỉnh thoảng lại nhịn không được phải ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nhược.
Hôm nay chắc chắn là trong lòng Tần Nhược có toan tính gì đó, từ góc độ này của ta nhìn sang, thỉnh thoảng ả lại ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của bữa tiệc một chút, nhiều lần làm đổ rượu trong chén, trông hệt như là kiến bò trên chảo nóng.
Ta cảm thấy rất kỳ quái, nàng đang lo lắng cái gì nhỉ?
Rốt cuộc thì có chuyện gì sắp xảy ra vậy?
Lại một lát sau, ta nhìn thấy một thị nữ đến bên cạnh nàng, che miệng nói với nàng điều gì đó, nàng liền lui xuống, đi cùng người thị nữ kia.
Kỳ quái, thật sự là kỳ quái.
Ta đang suy nghĩ thì có một trận gió thổi tới, lại thấy lạnh thấu tim, ta vội vàng khoác chiếc áo choàng dày lên người, lại uống thêm một ngụm canh lá sen hoa quế, chỉ nghe thấy Trần Thiến Thiến lại thì thầm vào tai ta: "Đi, Niệm muội muội, chúng ta đi tắm suối nước nóng nào!"

Vương phủ quả nhiên thiết kế đường nét độc đáo, giữa núi non lại được tô điểm thêm mấy dòng suối nước nóng, ngay cả đèn đá chiếu sáng bên đường cũng được điêu khắc một cách tinh tế, trong lúc đi lại, thỉnh thoảng còn nhìn thấy hạ nhân đốt đèn tuần tra, tựa như là giấc mộng chất đầy bạc không chân thực.
Trần Thiến Thiến để Thải Nguyệt và Lạc Cầm trở về lấy quần áo cho bọn ta, rồi lập tức kéo tay ta đi vào giữa rừng núi, nói liên miên lải nhải: "Suối nước nóng mà tỷ dẫn muội đến là tỷ đã phải giành trước, cũng sớm phân phó hạ nhân canh gác rồi, không cho người nào đi vào, chỉ có hai người chúng ta thôi. Tỷ nói cho muội biết, suối nước nóng ở đây rất tốt cho làn da, ngâm mình cực kỳ dễ chịu."
"Thật sao?" Ta mong có chút mong chờ trong lòng: “Muội còn chưa ngâm mình trong suối nước nóng bao giờ đâu. Nghe nói trong suối nước nóng sẽ có mùi trứng thối, có thật không ạ?"
"Yên tâm đi." Trần Thiến Thiến vỗ vỗ tay của ta: “Bên trong có huân hương để át mùi rồi, a, người kia là Nguyệt ca ca đấy à?"
Bọn ta vừa đi qua một ngọn núi giả, chợt trông thấy một bóng người mặc quần áo màu trắng đi ra từ chỗ đường ngoặt, lại đi cực nhanh nên ta căn bản không thấy rõ, liền có chút chần chờ: "Không biết có phải là hắn hay không."
Trần Thiến Thiến thả tay ta ra: "Niệm muội muội, muội chờ tỷ ở đây, hôm nay là đêm thất tịch, tỷ nhất định phải nói chuyện với Nguyệt ca ca."
Ta còn chưa kịp đồng ý, nàng đã nhấc váy chạy cực nhanh đuổi theo bóng người.
Ta không thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ cũ đợi nàng, bởi vì nhàm chán, nên đành ngẩng đầu đếm sao, đếm một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao...
Lúc đếm tới ngôi sao thứ mười lăm, dư quang nơi khóe mắt chợt liếc thấy một nha hoàn đang đỡ Tần Nhược say khướt ra sau núi giả.
--- -----
(1): Lông mày như trăng, mắt như sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.