Đi ngắm sao vào đêm thất tịch là phong tục từ xưa đến nay, chỉ là ta còn chưa từng đi trên núi ngắm sao bao giờ, nên không khỏi cảm thấy hưng phấn. 
Trong thiếp mời có đề cập, sau khi tiệc tối kết thúc, ở trong biệt phủ có sắp xếp phòng dành cho các vị tân khách, trong phủ còn có vài suối nước nóng, đến lúc đó mọi người đều có thể tự do sử dụng. 
Ta không khỏi cảm thán, Việt Vương phủ thật là tốt. 
Chỉ có điều, đêm thất tịch hôm đó, ngoại trừ Lạc Cầm, ta bảo cha ta phái thêm hai người nữa đưa ta đến. Dù sao thì ta cũng không hi vọng mình đi được nửa đường lại bị cướp, rồi khiến cho đêm thất tịch biến thành ngày giỗ của ta. 
Cái mạng nhỏ này của ta vẫn còn quan trọng lắm đấy. 
Mới vừa đi vào biệt viện trên đỉnh núi, Trần Thiến Thiến lập tức thần thần bí bí tiến lại gần, thì thầm với ta: "Buổi tối nhớ theo sát tỷ, ngoại trừ rượu đặt ở trước mắt ra, ai đưa gì cũng đừng uống." 
Ta lập tức khẩn trương lên: "Sao vậy?" 
Nàng nháy mắt mấy cái: "Tỷ sợ bọn họ ngộ thương muội." 
"Bọn họ là ai ạ?" 
Trần Thiến Thiến có chết cũng không chịu nói: "Đến lúc đó muội sẽ biết thôi." 
Vương phủ không hổ là vương phủ, ngay cả biệt viện trên núi cũng khí thế đến như vậy, ta đi theo nha hoàn tới nơi ở dành cho mình, là đó là một cái viện ở ngay gần hồ nước, bên trong có hai tầng lầu các, vô cùng lịch sự tao nhã. 
Đợi đến khi trời tối, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-co-an/1669234/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.