Hình như nữ tử kia đã thật sự ra sức đập ta rất mạnh.
Không biết từ lúc nào thì ta lại bị ngất đi, đợi sau khi ta tỉnh thì phát hiện đã qua bao nhiêu ngày rồi.
Ta nằm trên giường của mình, khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ và rèm cửa, hắt vào mắt ta, ta không thể không quay đầu, thấy Lạc Cầm đang bưng âu thuốc tiến tới.
Ta vội vàng nhắm mắt, đáng tiếc là đã không kịp nữa.
Lạc Cầm ngạc nhiên mừng rỡ hét lên: “Tiểu thư, người tỉnh rồi ạ! Thật là tốt quá, vừa mới hâm nóng thuốc xong!”
Thảo nào mà ngửi mùi thấy đắng thế, ta vẫn nhắm mắt, nói: “Không, em nhìn nhầm rồi, ta chưa tỉnh.”
“Ai da.” Lạc Cầm đặt thuốc xuống, cầm một cái gối tới, cẩn thận dè dặt đỡ ta dậy, “Tiểu thư, nếu đã tỉnh rồi thì ngoan ngoãn uống thuốc đi ạ, nếu không, em sẽ đi bẩm báo với phu nhân đấy ạ.”
Ta rất không tình nguyện mở mắt, thì thấy nàng đang cầm âu thuốc lên, rót ra bát.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Năm ngày ạ. Tiểu thư, nếu người còn không tỉnh, thì phu nhân đã cầm đao đến Đại Lý Tự, đi chém người rồi.”
“Lâu như vậy sao?” Ta ngạc nhiên sững người, trên đầu vẫn còn hơi không thoải mái, lại bỗng nhớ ra chuyện ở dịch quán.
Tên cao to thật sự đã ôm ta, hay là ta nằm mơ nhỉ?
Lạc Cầm cầm cái bát không, lo lắng nhìn ta: “Tiểu thư, có phải là đầu vẫn còn đau không ạ? Có cần gọi đại phu không ạ?”
Ta hỏi: “Làm thế nào mà ta về nhà được?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-co-an/1669233/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.