Một thiếu niên mười tám mười chín tuổi khi đã nếm được mùi vị tình dục, mà loại mùi vị này còn được nếm trên người mà mình yêu thương nhất, sự thỏa mãn cùng kích động trên cả hai phương diện thể xác và tinh thần khiến hắn căn bản không biết một vừa hai phải là gì.
Không biết tự lúc nào Sở Mộ đã hôn mê, mà sau khi Chu Niệm đã hoàn toàn tận hứng trên người anh, hắn còn vừa hôn vừa cắn trên người anh một trận, đến khi mệt chịu không nổi nữa, mới trực tiếp ôm Sở Mộ đi ngủ.
Khi vầng thái dương lại một lần nữa mọc lên, từng tia nắng biếng nhác len lỏi xuyên qua chiếc rèm cửa sổ, soi vào phòng một tầng ánh sáng, Sở Mộ là người tỉnh dậy đầu tiên, bị cơn đau làm cho thanh tỉnh, thân thể căn bản không có cách nào động đậy, cơ thể cùng các khớp xương trên người như bị bẻ gảy rồi lại được nối lại, mỗi một chỗ đều bất thường.
Sở Mộ không khỏi rên rỉ ra tiếng, mí mắt nặng như bị dán lại, ánh sáng trong phòng cũng không quá sáng tỏ, song, nó vẫn khiến cho con mắt của anh cảm thấy khó chịu.
Trên ngực bị một cánh tay đè ép rất khó chịu, anh muốn hất cánh tay ấy ra, nhưng lại phát hiện dù mạnh tay thế nào cũng không nhấc lên được.
Vòng vo nửa ngày Sở Mộ mới bắt đầu lấy lại sức, nhìn thấy nửa bên mặt của Chu Niệm, Chu Niệm đang nằm sấp ngủ, nửa bên mặt vùi vào gối, khóe miệng hơi kiều lên, vẻ mặt tràn ngập sự thỏa mãn.
Đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-mo/1400959/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.