Như thể che chở một món đồ sứ vừa dị thường trần quý lại vừa dễ vỡ, Chu Niệm thỏa mãn cẩn thận từng ly từng tí hôn lên gương mặt của Sở Mộ, từ vầng trán xuống phía dưới, khóe mắt, chóp mũi, hai má, cằm, lưu luyến không rời trên cái lỗ tai mẫn cảm của anh, Sở Mộ nhắm mắt lại, trong hơi thở dịu nhẹ của Chu Niệm, trái tim anh như đang bay bổng.
Chu Niệm cởi nút áo sơ mi của Sở Mộ ra, Sở Mộ không cự tuyệt, chỉ là thân thể có chút hồi hộp mà căng thẳng một chút.
Chu Niệm nhìn Sở Mộ một hồi, khuôn mặt kia bởi vì căng thẳng mà ửng đỏ thẹn thùng, như một bông hoa đào rực rỡ diễm lệ, hàng my dài run rẩy, như hai cánh bướm điềm đạm đáng yêu nhẹ nhàng bay lượn, từng chút từng chút đem tâm của hắn cũng muốn hóa thành đôi cánh ấy.
Ánh mắt của hắn dao động mạnh, cởi giầy ra, ngồi xuống giường, một tay kéo Sở Mộ lại, Sở Mộ có chút tâm tính của đà điểu, nếu như đã quyết định không làm thì Chu Niệm có làm gì cũng đành chịu, nếu đã làm, thì không có cách nào khác, phải phối hợp một chút a!
Lúc bị Chu Niệm kéo vào lòng, anh kinh ngạc một chút, mở mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm mang theo ý cười của Chu Niệm, Chu Niệm nói, “Thầy, thầy sợ đúng không?”
Sở Mộ nghĩ, nếu như thừa nhận thì sẽ đánh mất tôn nghiêm, thế nhưng, dù không thừa nhận thì người khác liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra tâm khiếp(1) của chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-mo/1400958/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.