Động tĩnh lần này huyên náo khá lớn, Đổng Phi và Phan Phong ở lại xử lý những chuyện cuối cùng, Bạch Bân thật sự không còn tâm tình tiếp tục đứng ở bến tàu nữa. Anh nếm thử một phen kinh tâm động phách, bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn ổn định lại, mặc dù đang lái xe vẫn rút ra một bàn tay nắm lấy Đinh Hạo.
Khi dừng xe dưới khu nhà, Bạch Bân vẫn giữ chặt Đinh Hạo ở trong xe, lần này anh thực sự đã bị dọa sợ. Đinh Hạo không dám nhiều lời, thành thành thật thật ngoan ngoãn để anh hôn nửa ngày, phối hợp của cậu dần dần khiến cảm xúc mãnh liệt của Bạch Bân giảm bớt, đến cuối cùng biến thành môi và môi nhẹ nhàng đụng chạm.
Bạch Bân kề sát trán cậu, không thèm quan tâm người nọ vẫn ướt đẫm nước biển, chỉ có thể chạm vào cậu mới khiến anh cảm thấy an tâm: “Anh nhìn thấy em rơi xuống biển, thiếu chút nữa đã nhảy theo luôn rồi.”
Đinh Hạo cười, cọ cọ trán anh: “May mà anh không nhảy đó! Anh thấy thuyền đó đi chưa xa, thật ra đã cách bến tàu mấy trăm thước rồi! Cho dù anh nhảy xuống cũng…”
Bạch Bân nuốt những lời còn lại của cậu vào trong miệng mình: “Không có lần sau, anh cam đoan.”
Đầu lưỡi Đinh Hạo khẽ rụt, lại bị cuốn lấy càng nhanh, liền quyết định thả lỏng để Bạch Bân thống khoái một phen. Chờ đến khi Bạch Bân buông cậu ra, Đinh Hạo cảm thấy miệng mình đã bị hôn tới sưng đỏ, giương miệng mếu máo phản kháng: “Bạch Bân, rất đau…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-hanh-phuc-vung-trom/2848312/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.