Phan Phong ở đầu dây bên kia nở nụ cười: “Biết, tôi cam đoan không thể cậu ta thiếu một sợi tóc nào!”
Lần này Bạch Bân không chần chừ thêm nữa, nhanh chóng đồng ý nhờ cậy của hắn: “Được, tôi đi nói.”
Bây giờ dưới tình huống này, đã không còn khả năng đàm phán trong hòa bình. Nếu muốn bảo vệ con tin an toàn thì tiến công chớp giật mới là phương pháp tốt nhất. Chỉ có nhanh, chuẩn khống chế, mới có bảo đảm.
Bạch Bân hiểu được ý Phan Phong, nhưng một khi chuyện phát sinh có liên quan tới Đinh Hạo, anh liền không thể kiềm chế được lo lắng, luôn muốn xác định lại. Anh không còn lựa chọn quyết đoán như xưa, trái tim cứ liên tục không ngừng nảy mạnh. Bạch Bân cau mày, nhìn mặt biển dần dần sáng rõ, chưa từng chuyển tầm mắt ra khỏi chiếc thuyền đã rời rất xa bến tàu kia, anh thậm chí có thể nhìn đến một chút màu trắng phía đuôi thuyền.
Đó là chiếc áo khoác tối hôm qua anh đưa Đinh Hạo…
Động tác của không quân nhanh chóng, lúc này đã mạnh mẽ phá cửa kho hàng, xông vào. Tình huống bên trong tốt hơn so với dự đoán của bọn hắn, ngay cả bom cay cũng không cần dùng tới. Dùng lốp xe cao su chất đống trong kho làm phụ trợ che chắn, thuận lợi giải quyết kẻ bắt cóc bên trong. Bọn họ được trang bị thiết bị cao, đeo kính hồng ngoại trong khoang thuyền vô cùng hữu dụng, dễ dàng nhận ra đâu là kẻ bắt cóc mang theo súng, tập trung tấn công, đề cao tốc độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-hanh-phuc-vung-trom/2848309/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.