Thành phố D có ba cảng, hai cái đang được sử dụng, còn lại một cái bởi vì hàng lậu bị ứ đọng nghiêm trọng nên phải ngừng hoạt động. Cảng nhỏ này điều kiện không tốt lắm, sau mùa xuân gió vô cùng lớn, dây thừng thô 6 đoạn xoắn lại với nhau vẫn có thể bị thổi đứt, những chiếc thuyền nhỏ sẽ không dám dỡ hàng hóa.
Việc kiểm tra tại đây tương đối vất vả, ngày hè nắng chói chang, hắt trên mặt biển nơi bến tàu, chiếu vào hoa cả mắt.
Một nhóm người đã lớn tuổi mang theo Đinh Húc, bọn họ đều là tiền bối, bồi dưỡng ra không ít đàn em làm việc nhanh nhẹn. Nhóm người này hiếm khi gặp được một người mới, nhìn thấy Đinh Húc liền thật nhiệt tình, liên tục chào mừng anh: “Đến đây à? Trước lại đây ngồi một lát đã, chờ bên đó chuyển hàng xong là có thể bắt đầu.”
Đinh Húc vâng lời, cầm biên lai giấy tờ linh tinh ngồi xuống. Tư thế ngồi của anh rất quy củ, khiến mấy người đàn anh dẫn mình bật cười, vỗ vỗ vai bảo anh thả lỏng: “Đinh Húc à, cậu cứ thoải mái là được! Ở đây không giống trụ sở, đến văn phòng của mình còn không cho phép hút thuốc… A, lão Hồ! Sao ông lại rút bao thuốc của tôi?”
Người đối diện vẫn không ngừng tay, lấy ra hai điếu, chính mình châm một điếu, nhét điếu còn lại lên lỗ tai, hút một hơi, dường như vẫn chưa hài lòng: “Thôi đi! Cái loại thuốc lá rẻ tiền như que củi này của ông bình thường mời tôi cũng chẳng hút đâu! Chậc, nếu không phải vợ tôi nói phổi tôi không tốt, lấy hết sạch tiền mua thuốc lá, tôi đã…”
Bên này cười, mắng một câu rồi tự mình châm một điều. Người nọ nhìn Đinh Húc ngồi bất động chỗ kia, cũng đưa một điếu thuốc cho anh. Đinh Húc không nhận, nói rằng không hút thuốc, quay đầu liền nhìn thấy tấm biển cực lớn bên ngoài phòng kia ‘Cấm hút thuốc’, anh câm lặng.
Mấy người trong phòng khoát khoát tay: “Đừng nhìn cái biển đó! Đấy là để hù dọa người ngoại, không châm lửa gần hàng hóa sẽ không sao!” Mấy người bọn họ phải cắm rễ tại cảng, cả ngày nhìn trời xanh nước mênh mông, không có một chút giải trí nào, phong cảnh nhìn hoài cũng chán, nếu không hút thuốc thật sự sẽ bị nghẹn chết mất.
Chờ hàng hóa đều chuyển ra bến tàu, mấy người bọn họ mới dụi thuốc, chuẩn bị đi qua. Một chiếc xe quân dụng nhìn đã biết quan trọng hơn bọn hắn lao qua, trực tiếp dừng lại cạnh lưới vây, lục tục đi xuống một đám người.
Mấy người mặc quân trang đằng trước trực tiếp đi vào, bên cạnh còn đi theo một cô gái mặc quân phục, gương mặt không tệ, chỉ là vóc dáng hơi lùn, đi đôi giày cao gót ít nhất mười cm. Từ thật xa đã nhìn thấy chiếc gót mỏng manh cao ngất chống đỡ, đi đường liên tục kêu vang.
Đàn anh mang Đinh Húc nhìn thoáng qua chiếc xe kia, ‘hừ’ một tiếng: “Là kiểm tra, vừa đổi lãnh đạo mới, mỗi lần có thuyền tới đều thích đến chạy một vòng. Đều dựa vào quan hệ để bon chen, đến đây dưỡng lão ấy mà!”
Đinh Húc đi theo sau bọn họ, chờ tới khi đến bến tàu, trên thuyền đã buông thang xuống, thể hiện trách nhiệm bảo đảm an toàn thô sơ. Bên cạnh cây thang đứng một chiến sĩ kiểm tra đang trong ca trực, vẻ mặt nghiêm túc nghiêm trang phơi nắng.
Vài vị hải quan kia cố tình đi chậm, lân la một hồi, để bọn họ phơi nắng một phen cho thống khoái.
Lãnh đạo kiểm tra mới đến kia đương nhiên không cần phơi nắng, hắn đang đứng nơi râm mát bắt tay nói chuyện với một người, cười như Phật Di Lặc, nhìn khá có khí chất. Cô gái mặc quân phục đi giày cao gót đang giúp bọn hắn chụp ảnh, vị lãnh đạo này của các cô có thói quen chụp ảnh đăng báo, mỗi lần đều phải lấy ảnh về.
Cô gái vóc dáng thấp, giơ máy ảnh lên vẫn không chụp hết được vị đối diện. Đinh Húc thoáng liếc mắt liền thấy, vị kia cũng đang âm thầm tìm kiếm anh, hai người chạm mắt nhau, Đinh Húc thoáng gật đầu rồi đi theo mọi người. Cứ như vậy, tâm tình Tiếu Lương Văn lại thần kỳ tốt lên. Hắn nhìn thấy Đinh Húc nằm trong tầm mắt của mình, liền cảm thấy đặc biệt an tâm, nhất là hiện tại.
Lúc lên thuyền Đinh Húc gặp phải chút phiền toái. Anh nằm trong biên chế, nhưng vì bố có liên quan đến thẩm tra chính trị nên gặp phải tình huống khó khăn, phía trên không cấp mặt mũi, tuy nói đã an bài rồi nhưng một ít thủ tục không có chứng nhận. Chẳng hạn như, thủ tục lên thuyền kiểm tra hàng hóa.
Chiến sĩ đứng canh có thể là vừa tới, không quá hiểu biết tình huống, kiên trì không cho Đinh Húc đi vào, ngữ khí cứng ngắc: “Không được! Không có chứng nhận không thể vào!”
Bên hải quan cũng nổi nóng, bọn họ chưa từng phải chịu qua loại đối xử này! Theo lý thuyết kiểm tra là quản người, bọn họ là quản hàng hóa, nơi này vốn đã không cho kiểm tra tiến vào, bởi vì cảng nhỏ không có nhiều quy củ như vậy nên đã cho vào rồi, thế mà nhìn bọn họ một thân đồng phục như vậy rồi còn không cho lên thuyền! Con mẹ nó quá bắt nạt người!
Lãnh đạo kiểm tra phía sau cũng nhìn ra tình huống, mang người tiến lại gần, vừa đi vừa hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì thế?”
Chiến sĩ kia một năm một mười nói ra, có lẽ bình thường lãnh đạo của bọn hắn có dặn dò, nhất định quản lý thật tốt người vân vân, không có chứng nhận không cho lên thuyền vân vân.
Bên hải quan không thèm nói lời nào, nhìn bên kia đặc biệt không vừa mắt. Lãnh đạo kiểm tra cũng cau mày không nói gì, lời dặn dò này cho chính miệng hắn nói ra, nếu giờ thay đổi thì hắn sẽ mất hết sạch mặt mũi.
Tiếu Lương Văn cùng tới phía sau không nhìn nổi, hắn chưa từng để Đinh Húc chịu ủy khuất bên ngoài như vậy, đang chuẩn bị mở miệng, dường như nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn bến tàu cùng cây thang lên thuyền. Kia là thang gấp, nhìn không quá an toàn, hơn nữa điều kiện của cảng nhỏ không tốt, chỗ cao như vậy mà phía dưới chỉ dùng lưới đánh cá chặn ngang. Tiếu Lương Văn nhíu mày, nuốt xuống lời nói đã chuẩn bị buột ra khỏi miệng.
Hắn biết Đinh Húc làm công việc này chịu không ít ủy khuất, nhưng Đinh Húc có chứng sợ độ cao, còn có, trên chiếc thuyền kia lỡ có… So với nó, hắn càng lo lắng đến an toàn của Đinh Húc. Hắn chỉ cần Đinh Húc bình an.
Đúng lúc chủ hàng tới, trước tiên đứng ra giảng hòa. Đinh Hạo nhìn thấy Đinh Húc liền kinh ngạc, sau đó vừa mừng vừa sợ, cậu cảm thấy hôm nay có trò vui xem rồi: “A! Lãnh đạo đều đến đông đủ rồi sao? Đến đến đến, trước hút một bao thuốc lá đã… A? Không thể hút, không thể hút! Tôi biết đây là bến tàu có hàng hóa không thể hút, giữ lấy về sau giải lao thôi! Lý Thịnh Đông, thất thần làm gì, mau lấy thuốc ra!”
Lý Thịnh Đông thực sự ngây ngẩn cả người, hắn đã xem nhẹ độ mặt dày của Đinh Hạo rồi. Lời đều để Đinh Hạo nói, tiền đều do hắn cấp ra… Chết tiệt!!
Lý Thịnh Đông hàng năm đều vận chuyển hàng hóa, đã quen thuộc với cơ cấu bên này, nhưng khi thấy Đinh Húc thì thoáng dừng một chút, đưa một bao qua: “Có hút thuốc không?”
Đinh Húc trả lời không, nhưng vẫn nhận lấy thuốc lá, trước khi đến đàn anh đã nói cho anh biết đây là quy củ, Đinh Húc chấp nhận.
Tiếu Lương Văn ở bên cạnh nhìn thoáng qua, không có biểu cảm gì, ánh mắt lại chuyển về phía thuyền. Ánh mắt chăm chú như trên thuyền đang che giấu kẻ địch, chằm chằm đến mắt cũng không nháy.
Đinh Hạo nhìn bên này, lại liếc sang bên kia, nheo mắt.
Lý Thịnh Đông ăn nói không tệ, vài câu liền khơi mào không khí, lãnh đạo kia cũng bước xuống theo bậc thang này, hào phóng cho Đinh Húc lên: “Lần này trao cho đồng chí một cơ hội, cũng tốt! Cùng chúng tôi lên thuyền học tập xử lý tình huống như thế nào, đúng lúc mấy người lão Hồ cũng nên lui! Ha ha!” Hắn nghĩ rằng mình đã nói một câu đùa thật thú vị, nhưng vài vị bên hải quan kia đã bắt đầu thầm chửi mẹ nó. Đây vốn là không nên cho kiểm tra lên thuyền, bây giờ nương theo chuyện Đinh Húc, lại thành bên đó cấp mặt mũi cho bọn họ.
“Không cần! Không cần!” Người mang theo Đinh Húc tươi cười, quyết định lát nữa lúc rời thuyền sẽ bám thật chặt! Xem bọn họ nhận phong bì như thế nào! Ông dặn Đinh Húc vài câu, nói cho anh: “Cậu ở lại! Chúng tôi vài người đi quanh khoang thuyền một vòng, chúng tôi còn phải đi vài chỗ nữa! Tiểu Đinh à, cậu phải chú trọng ở đây giùm chúng tôi nhé!”
Đầu Lý Thịnh Đông bắt đầu đau, hai bên hắn đều không muốn chọc vào, chọc vào kiểm tra rất phiền toái, chọc hải quan lại trực tiếp không rời đi được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]