Chương trước
Chương sau
Có được hay không? Lý Thịnh Đông thật sự không thể trực tiếp trả lời.

Đêm qua hắn uống say, nhưng vẫn nhớ rõ đại khái những chuyện đã xảy ra. Hắn không làm Lý Hoa Mậu ngay tại trận, nhưng, thật sự đã sờ soạng cao thấp một lần. Nơi này, nơi đó, nhìn hết, sờ hết. Lý Thịnh Đông cũng không thể nói được là xảy ra chuyện gì, chỉ là muốn xem xét để hiểu. Nhưng nếu là người khác hắn sẽ không muốn xem, đến khi lâng lâng say xem xong, sờ xong Lý Hoa Mậu, thậm chí dùng tay nắm lấy gì đó phía trước của người ta chơi đùa một hồi, lúc này mới mang theo vài phần hiểu rõ mà đi vào giấc ngủ.

Hiểu được cái gì? Chính mình cố tình vẫn không rõ ràng lắm, cảm giác ấy chỉ thoáng qua trong đầu một chút, chưa kịp bắt lấy. Lý Thịnh Đông biết mẹ vẫn luôn tìm một người chiếu cố mình, thậm chí còn mơ hồ nhắc đến tên Lý Hoa Mậu, thêm vào đó, Lý Thịnh Đông cũng dần dần cảm thấy như vậy. Hắn cho rằng Lý Hoa Mậu là người của hắn, tối hôm qua đã kiểm nghiệm xong, hơn nữa thật hài lòng.

Bây giờ tỉnh rượu, hai người tương đối thẳng thắn thành khẩn, Lý Thịnh Đông hơi xấu hổ. Thân phận của Lý Hoa Mậu khá đặc thù, là đàn anh của Đinh Hạo, Lý Thịnh Đông vẫn coi anh là bạn bè mà đối đãi. Thứ hai là Lý Hoa Mậu lôi ra nói trước, điều này khiến Lý Thịnh Đông cảm thấy vô cùng bị động. Cái này so với hắn mua một món đồ sứ bày trong nhà, nó thuộc về hắn, nhưng chẳng lẽ hắn cũng phải thuộc về nó sao? Lý Thịnh Đông đã quen tự do, nghe được câu hỏi của Lý Hoa Mậu trong lòng đặc biệt rối rắm, giống như bị người ta khóa xích lên người, vô cùng không thoải mái.

Lý Hoa Mậu đợi một hồi, thấy Lý Thịnh Đông ngồi yên không nói lời nào, liền tự mình đứng dậy rời đi. Anh vẫn ở trong căn hộ kia của Đinh Hạo, cũng tiếp tục làm phiên dịch chỗ Lý Thịnh Đông, tóm lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chính là phiên dịch Lý không còn để ý nhiều tới Lý Thịnh Đông nữa, anh bắt đầu tìm kiếm người thật lòng tiếp theo.

Lý luận mấy năm nay của phiên dịch Lý không phải chỉ toàn lý thuyết, lần đầu thực chiến thất bại nhưng vẫn không thể ngăn cản dũng khí của anh tìm kiếm ‘mùa xuân thứ hai’!

Lần này đến phiên Lý Thịnh Đông đứng ngồi không yên, Lý Hoa Mậu luôn bày ra biểu tình giải quyết việc chung với hắn, đổi thành người khác lập tức cười cười nói nói. Trước kia còn không thích tiếp xúc quá nhiều với người nước ngoài, bây giờ toàn kề vai sát cánh với Lý Hạ tên chết tiệt kia! Lý Thịnh Đông rối rắm, vô cùng rối rắm. Hắn xem xét bàn tay Lý Hoa Mậu khoác lên cánh tay Lý Hạ, có xúc động muốn xông tới kéo xuống dưới.

Lý Hạ không cảm thấy sự khác biệt, chỉ biết rằng mấy ngày nay Lý Hoa Mậu chuẩn bị đồ ăn cho hắn đặc biệt ngon, nhưng không cần hắn chia sẻ tiền lương thực củi lửa. Lý Hạ cảm động nước mắt lưng tròng, hắn cảm thấy đi dạo mỗi ngày cùng đàn anh, để đàn anh sờ sờ bả vai, khoác cánh tay mà có thể mỗi ngày ăn thịt, thật sự rất có lời!

Suy nghĩ của Lý Hoa Mậu vô cùng đơn giản, anh đã nhìn ra một chút vấn đề, đáng lẽ ra anh nên đặt nhân phẩm lên vị trí quan trọng nhất. Anh nhớ tới buổi sáng hôm đó Lý Thịnh Đông trầm mặc, trong lòng chua xót, nhịn không được liền cầm lấy cánh tay Lý Hạ trái xoa bóp, phải sờ sờ, miệng lầm bầm những điều chỉ có một mình mình nghe hiểu: “Không sao, không thể có cổ tay thô như vậy… Hít sâu, thả lỏng… Thả lỏng…” Đây là lý luận kết hợp thực tế, coi Lý Hạ làm tiêu bản, luyện can đảm.

Lý Thịnh Đông nhìn phiên dịch nhà mình lại một lần nữa sờ tay Lý Hạ trước mặt mọi người, rốt cục không thể nhẫn nại nữa. Lý Thịnh Đông ném tàn thuốc xuống đất, hung hăng dẫm bẹp dí, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng hung ác: “Lý Hoa Mậu! Anh lại đây cho tôi!!”

Lý Hoa Mậu liếc hắn một cái, coi như không nhìn thấy thay đổi cảm xúc của hắn, bình thản mở miệng: “Có việc gì sao?”

Lý Thịnh Đông không thể nói là bám theo bọn họ đi dạo được, sờ sờ mũi, tìm một cớ hợp lý: “Vài ngày nữa có lô hàng xuất khẩu, hợp tác thuyền là người nước ngoài, anh tới cảng dịch cho tôi đi.”

Hợp đồng của hắn và Lý Hoa Mậu chưa hết thời hạn, dù sao Lý Thịnh Đông cũng là ông chủ, chỉ có thể đồng ý. Gương mặt Lý Hoa Mậu không có biểu tình gì, không nóng không lạnh trả lời Lý Thịnh Đông: “Đã biết.”

Lý Thịnh Đông còn muốn nói thêm gì đó, mẹ Lý bên kia đi chợ xong đã về. Còn có một cô gái đứng bên cạnh bà, cách khá xa không nhìn rõ bộ dáng, nhưng nghe thanh âm mẹ Lý thật cao hứng, gọi Lý Thịnh Đông bảo hắn đi qua: “Tiểu Đông, bên này!”

Lý Thịnh Đông liếc nhìn Lý Hoa Mậu một cái, cuối cùng vẫn đi về phía mẹ mình, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở Lý Hoa Mậu: “Anh nhớ phải mở di động ra, đến lúc đó tôi tới đón anh.”

Lý Hoa Mậu gật đầu, gương mặt tươi cười: “Được, di động tôi vẫn luôn mở mà.”

Lý Thịnh Đông không nói thêm gì nữa, hắn thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt, vội vàng sang chỗ mẹ Lý. Trên mặt Lý Hoa Mậu vẫn giữ nguyên tươi cười, đứng đằng kia không nhúc nhích.

Lý Hạ cúi đầu nhìn anh.

Thần kinh Lý Hạ vẫn chưa thô tới mức bị người ta siết chặt tay cũng không nhận ra, biểu tình trên gương mặt Lý Hoa Mậu khống chế rất tốt, nhưng tất cả cảm xúc đã truyền qua tay rồi. Lý Hạ chờ Lý Thịnh Đông đã đi, cẩn thận hỏi đàn anh của mình: “Các anh, có phải cãi nhau hay không?”

Lý Hoa Mậu lắc đầu, vẫn siết thật chặt tay Lý Hạ. Nếu là bình thường, Lý Thịnh Đông dặn anh một câu ‘nhớ mở di động ra’, có lẽ anh sẽ cao hứng đến cả đêm không ngủ nổi. Nhưng bây giờ trong lòng chỉ có ủy khuất, di động anh vẫn luôn mở, nhưng không chờ được cú điện thoại ấy. Trong lòng, chung quy vẫn ngóng trông Lý Thịnh Đông nói lời giải thích. Cho dù là một câu, xin lỗi, về sau chúng ta tiếp tục là bạn bè. Ít nhất, chặt đứt tình cảm của anh đi.

“… Cậu, cậu giỏi lắm! Chết tiệt!!” Lý Hoa Mậu mắt đỏ hồng, nhịn không được dậm chân mắng một câu: “Sinh con không có lỗ nhỏ!”

Lý Hạ nhìn đàn anh nhà mình, lại liếc sang bóng dáng Lý Thịnh Đông đang đi xa dần, có chút hồ đồ. Lý Hạ thật đơn thuần, hắn đoán về phương hướng làm việc và tăng lương, vẫn thử an ủi Lý Hoa Mậu: “Đàn anh, loại chuyện này anh sẽ quen dần, không sao đâu. Ừm, nhịn một chút sẽ trôi qua!”

Lý Hoa Mậu trừng mắt nhìn hắn, đá thẳng vào đầu gối tên cao to ngu ngốc này! Không đợi Lý Hạ kêu đau, chính anh đã khóc trước: “Đây là chuyện có thể chịu đựng sao!! Ô ô… Giỏi lắm! Cậu giỏi lắm… Sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”

Lý Thịnh Đông phải đi giúp mẹ mình khiêng dưa hấu, mặc chiếc áo sơ mi mấy ngàn đồng, khiêng một bao tải dưa hấu về nhà. Mẹ Lý giống Lý Thịnh Đông, thích cùng với người khác mua thật nhiều đồ. Bà nhìn thấy có người bán dưa hấu trước cửa, cùng với một cô gái trong cùng chung cư góp nhau mua một bao tải, hai người không khiêng nổi, bảo Lý Thịnh Đông khiêng cho mình.

Mẹ hắn còn đi phía sau làu bàu: “Cẩn thận chỗ ngoặt kìa! Đừng để dưa hấu đụng… Làm hỏng lương thực sẽ gặp báo ứng đó!”

Lý Thịnh Đông nghe hai từ báo ứng kia bỗng nhiên ngứa mũi, nhịn không được hắt xì một cái. Không biết vì cái gì, hôm nay vừa nghe thấy hai từ này liền cảm thấy gió lạnh thổi vi vu từng đợt.

Mấy hôm nay Tiếu Lương Văn rất gắt gao bám người, Đinh Húc tan tầm chậm một chút, hắn liền lập tức gọi điện thoại đến hỏi. Đinh Húc biết người này đứng ngay tại bên ngoài, nhưng chỉ một lát mà hắn đã gọi tới 5,6 cú điện thoại, thật sự lười bắt máy, dứt khoát tắt điện thoại.

Tiếp theo, điện thoại trên bàn công tác liền vang lên. Đinh Húc đỡ trán, nhìn dãy số quen thuộc kia đành nhận lấy, thanh âm bất đắc dĩ: “Tiếu Lương Văn, tôi đã nói hôm nay phải tăng ca, cậu không cần chờ tôi, cứ về trước là được.”

Tiếu Lương Văn bên kia trầm mặc một hồi: “Bên trong còn có ai khác không?”

Đinh Húc nhíu mày càng chặt, những lời này của Tiếu Lương Văn giống như theo dõi anh, cũng là những từ gần đây hay nghe thấy nhất. Đinh Húc có một loại lỗi giác bị hoài nghi, anh cảm thấy Tiếu Lương Văn không giống đang bám anh, giống như đã nhận được tin tình báo gì, hoài nghi anh tiếp xúc nhiều với ai đó khác: “Tiếu Lương Văn, cậu có thể nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc đang lo lắng cái gì hay không?”

Người kia vẫn trầm mặc trước sau như một, cùng một câu thật có lỗi, Đinh Húc cũng không biết nên nói gì với hắn nữa.

“Đói bụng không?”

“Không.” Sau một lúc lâu, rốt cục vẫn là Đinh Húc dịu xuống trước, anh thật sự không có cách nào tức giận thực sự với Tiếu Lương Văn. Đứng bên ngoài lâu như vậy, nên đói hẳn là hắn chứ? Đinh Húc nhẫn nại tiếp tục giải thích với hắn: “Có mấy bản khai báo bị sai thời hạn, hệ thống máy tính không chịu nhận chỉ có thể đánh bằng tay, tôi làm thêm một lát nữa thôi, cậu về trước đi.”

Tiếu Lương Văn không nói lời nào, cố chấp không chịu cúp điện thoại.

Đinh Húc thở dài, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, gần nửa tháng rồi người này nhất định không chịu rời khỏi chung quanh anh, chiều hôm nay lại đứng bên ngoài không chịu đi: “Nếu không, cậu vào trong chờ đi.”

Lần này Tiếu Lương Văn rất nhanh chóng đáp ứng, vừa đi vào vừa hỏi Đinh Húc: “Sẽ không bị những người khác nhìn thấy chứ? Anh không thích người khác nhắc tới chúng ta.”

Đinh Húc nhìn vị kia bước vào từ cửa lớn, cong khóe miệng: “Được, ở đây còn có ai không quen cậu chứ.”

Tiếu Lương Văn ngồi trên ghế dài ở đại sảnh, từ xa xa nhìn Đinh Húc, cầm di động vẫn đang nói chuyện: “Tôi không quấy rầy anh, ở đây đứng một lát thôi.”

“Ngày mai đừng đến đây nữa.” Đinh Húc nhìn người đang ngồi trong góc kia chợt cứng ngắc, chợt cảm thấy tâm tình tốt hơn không ít: “Từ mai tôi bắt đầu theo người ra cảng làm việc, kiểm tra thực sự rất bận rộn.”

Người bên kia lập tức trầm tĩnh lại: “Được.”

“Còn nữa, lần này tôi đến cảng nhỏ, cậu đừng tìm nhầm chỗ.”

“Được.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.