Bạch Bân ngủ rất thoải mái, đến lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa. Đinh Hạo bên cạnh vẫn đang chui trong chăn ấm áp ngủ khò khò, ngủ còn ngon lành hơn cả anh.
Bạch Bân vuốt mũi cậu, nhéo một chút rồi lại buông ra: “Hạo Hạo, dậy đi.”
Đinh Hạo nheo mắt, hồi lâu mới có phản ứng, nghiêng người qua hôn lên miệng Bạch Bân một cái: “Em còn cứ nghĩ là mơ chứ, hóa ra anh thật sự tới đây rồi.”
Bạch Bân ôm cậu, rút đồng hồ từ dưới gối ra nhìn, vừa qua mười giờ. Anh nghĩ ba mẹ Đinh Hạo cũng sắp tới, cảm thấy vẫn đang ngủ không tốt lắm, thì thầm nói chuyện với Đinh Hạo một hồi rồi đứng lên.
Đinh Hạo vốn đã ngủ đủ, lúc này tinh thần càng thoải mái, tự mình nhanh chóng mặc quần áo, lại giúp Bạch Bân mặc áo len. Bạch Bân ngồi trên giường, giơ hai tay tùy ý cậu bận rộn, chờ lúc Đinh Hạo đang sửa lại cổ áo cho anh, ôm, hôn một cái: “Anh còn chưa nói ‘chúc mừng sinh nhật’ đúng không?”
Đinh Hạo nhướng mày: “Đây chỉ là hình thức, không quan trọng.” Ánh mắt nhìn qua nhìn lại Bạch Bân, bắt đầu tìm kiếm trọng điểm: “Anh có mang quà không đấy?”
“Có đem.” Bạch Bân nhéo mặt cậu, nở nụ cười: “Ở trên xe, chờ tối về anh đưa cho.”
Vợ chồng Đinh Viễn Biên quả nhiên đã tới. Mẹ Đinh vừa đến liền đeo tạp dề tiến vào bếp bận rộn, Đinh Viễn Biên cũng không nhàn rỗi, đang ngồi trên sô pha cẩn thận vặt đậu đũa. Bà Đinh một bên xem ti vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-hanh-phuc-vung-trom/2848266/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.