Nhà nó…
- Satomi…con đi đâu thế? Có biết mọi người lo lắng lắm không?Sao không gọi điện về hả?- ba nó mắng. hic. Lo lắng quá đây mà.
- Dạ…con đi có chút việc mà quên gọi điện cho mọi người. con xin lỗi- Nó thấy có lỗi thật. mọi người thì ở nhà lo lắng cho nó. Còn nó thì…hétngắm hoa rồi sang đánh nhau. Nói đến đánh nhau, cái tay của nó giờ đãhết thuốc tê, đau khiếp. nó nhăn mặt. mấy thằng ******* kia nhớ cái mặtđấy. Để nbó ặgp lại lần nữa là chết với nó đấy.( đấy. nó lại giang hồrồi. đúng là con gái của dân xã hội đen có khác. Hoho).
- Con sao vậy? khó chiu. Ở đâu à. Nhưng…tay con làm sao thế hả? Sao lạibăng trắng thế kia? Đưa mẹ xem nào.- Thấy mặt nó nhăn lại, cái tay thìquấn băng trắng xoá, mẹ nuôi nó hốt hoảng chạy lại
cầm tay nó lên xem xét.
- Á…- Nó khẽ kêu. Đau thật mà.hic…
- Đau lắm hả con? Bị sao thế này? Ai làm con ra nông nỗi này hả?- Mẹ nó xót xa nhìn cái tay đang rơm rớm máu. Cũng khá sâu mà.
- Đứa nào làm gì con hả? Nói ba nghe coi. Đứa nào làm con ba ra nông nỗi này?- Ba nó sừng sộ.
- Dạ không sao. Con không cẩn thận bị ngã ấy mà. Không sao đâu mẹ. Conkhông sao thật mà.Ai dám làm gì con gái ba chứ.Hì- tuy rất đau nhưng nónói cứng, vẫn cười để ba mẹ nó yên tâm.
- Ừ không sao thì tốt. Tưởng đứa nào dám đụng đến tiểu thư của ba. Thôicon lên phòng thay đồ chuẩn bị đi với ba mẹ. Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-dau-chon-dau/27065/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.