Ra về. Nó bước ra cổng trường. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía nó. Ngạc nhiên có. Sợ hãi có. Thán phục cũng có. Con gái nhìn nó sợ sệt nhưng có vẻ gì đó tôn kính. Cứ như nó là bề trên vậy. Bọn con trai thì nhìn nóvới ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ. Thật bực mình. Nó lại bị soi mói.
Có đứa trong bọn kia đã tiết lộ mọi chuyện thì phải. Nhưng nó cũng không thấy lạ khi không bị hiệu trưởng gọi lên “ hỏi thăm”. Lí do ư? Khôngdám đụng đến nó. Nó thấy Kaishi phóng xe qua trước mặt nó mà hình nhưkhông nhìn thấy nó thì phải. không chờ người lên đón, nó đi bộ dọc theocon đường mòn về nhà. Nó đi đường mòn vì có lần đi qua con đường đó nótrông thấy một vườn hoa hướng dương rất đẹp. một vườn hoa vàng rực. Nóthích hướng dương. Loài hoa luôn vươn tới nơi có ánh sáng mặt trời- thứánh sáng tinh khiết. một loài hoa cũng tinh khiết. chưa bao giờ nó thửcảm giác nằm giữa một vườn hoa là như thế nào… chắc thích lắm…lại lãngmạn nữa. nó cũng là con gái mà. Bình thường nó tỏ ra lạnh lùng vì nókhông muốn ai biết tâm tư của nó.
Nó dạo bước theo lối mòn nhỏ dẫn vào khu vườn. Tuyệt đẹp. Nó nhìn quanhnhưng không tìm thấy ai ở gần có vẻ là chủ nhân của vườn hướng dương này nên nó cứ tự do bước vào, thả mình theo tiếng rì rào của những bông hoa trong gió. Nhìn nó cứ như công chúa nhỏ. Nhưng là công chúa thời hiệnđại. không áo váy thướt tha như hồi xưa. quẳng chiếc cặp sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-dau-chon-dau/27064/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.