Nhà nó….
Lúc nó đang nằm hôn mê trong bệnh viện, một nơi xa lạ. Không một người thân bên cạnh.
- Con không biết bác ạ. Nó có nói gì với con đâu. Hôm qua con đi với nócả ngày mà có nói gì đến việc về quê con đâu hả bác. Vậy là sao? - giọng Trinh hoảng hốt. sáng nay nó qua nhà Vân định rủ Vân đi chơi cho khuâykhoả. Ai ngờ nghe ba mẹ Vân thông báo một tin động trời.
Mọi người nhốn nháo cả lên. Anh trai Vân đã gọi điện cho bạn bè Vân hỏitin tức mà không được gì. Gọi vào máy Vân thì bọn ăn cướp đã tắt máy. Mẹ nó khóc sưng cả mắt còn ba nó thì bối rối ngồi bên cạnh.
Trinh xin phép ra về. Nó nói nó sẽ tìm ở những nơi nó và Vân thường haytới xem có thấy Vân không. Ba mẹ nó đặt hết hy vọng vào Trinh vì dẫu sao Vân cũng là đứa bạn thân nhất của nó. Trinh chạy xe đến thẳng nhà Duy,ấn chuông inh ỏi. Nó đang lo cho Vân nên không quan tâm gì đến phép lịch sự tối thiểu cả. Duy ra mở cửa cho nó. Anh hơi bất ngờ trước bộ dạnghớt hải của Trinh. Chưa kịp vào nhà Trinh đã hỏi Duy:
- Tối hôm qua Vân có nói gì với anh không? Nó có nói nó muốn đi đâukhông? tT sáng tới giờ nó có gọi cho anh không?- Nó hỏi một mạch.
- Có chuyện gì với Trinh hả? Nói cho anh nghe đi. Anh không biết. Vânchỉ nói chia tay rồi bỏ đi. Cũng không hề gọi cho anh. Sao thế? Nói anhbiết đi. – Duy hốt hoảng. anh đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-dau-chon-dau/27061/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.