Niệm Ân xem qua kịch bản Edward mang về một lần, rất kinh ngạc phát hiện, lần này đạo diễn Ronny lại muốn mời mình tham gia làm nhân vật chính. Lê*Quý(Đôn
Phải biết rằng, mặc dù <Yêu như gió thoảng> rất thành công, nhưng trong giới này từ trước đến nay đều là những người từng trải, rất nhiều diễn viên đều từng là một nhân vật nhỏ, tích lũy kỹ thuật diễn từng chút một, cuối cùng mới đạt được thành công. Giống như Niệm Ân mới chỉ diễn vai phụ một lần, lần thứ hai đã có thể nhận được kịch bản đóng vai chính, thật sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Niệm Ân chống cằm suy nghĩ rất lâu.
Sau đó cậu đột nhiên nhớ tới lần quay trước thì mặc dù đạo diễn Ronny rất nghiêm nghị, nhưng vẫn rất chú ý mình, huống chi giữa hai người còn có phần ơn tri ngộ (chỉ được thưởng thức hoặc được trọng dụng).
Nghĩ tới đây, trong lòng cậu không còn do dự nữa, quyết định đồng ý lời mời này.
Nhưng lần này không giống với lần trước, mặc dù đạo diễn Ronny gửi kịch bản tới đây, hơn nữa có chút thiên về bộ dạng của cậu, nhưng dưới áp lực lựa chọn vai diễn trong phim, còn cần trải qua một một cuộc diễn thử nghiêm túc trước đã, mọi người thông qua kiểm tra mới được công nhận.
Mấy hôm nay album của Niệm Ân vừa mới thu âm xong, còn cần phải xử lý một đống chuyện tuyên truyền quảng bá, ngày nào cậu cũng bận rộn không ngừng nghỉ. Hôm nay vừa vặn kết thúc buổi gặp mặt fan nho nhỏ, còn chưa kịp nghỉ ngơi chút nào đã bị Edward vội vã kéo lên xe chạy tới chỗ diễn thử. Mặc dù như vậy, lúc cậu tới nơi cũng đã khuya lắm rồi, vội vã liếc nhìn xung quanh, phát hiện trước cửa chỉ còn mấy người.
Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, một tên nhóc nhìn rất trẻ tuổi mang vẻ mặt như đưa đám đi ra ngoài, phía sau cậu ta là đạo diễn Ronny và bên cạnh là trợ lý Tô San. Cô ấy vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Niệm Ân ngồi trên ghế dài trong hành lang, liền sờ cằm, sau đó tiếp tục cầm danh sách đọc tên.
Rất nhanh, mấy người thử vai cũng kết thúc.
Lúc này Tô San mới vẫy tay bảo Niệm Ân đi vào.
Edwrad cầm tay cậu, nói khẽ bên tai cậu: “Cố gắng lên!”
Niệm Ân gật đầu sau đó nhỏ giọng nói: “Lúc em ra tới, Edward phải mời em uống trà sữa.”
Edward cười gật đầu.
Vừa vào cửa Niệm Ân sợ hết hồn, không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy, trước mặt có bốn chiếc bàn, năm người ngồi. Xung quanh còn mấy nhân viên làm việc, trong đó cậu cũng biết mấy người, ví dụ như nhiếp ảnh gia, chuyên gia ánh sáng, còn cả chuyên viên trang điểm nữa.
Đạo diễn Ronny vừa thấy cậu đi vào, ánh mắt sáng lên, nhưng rất nhanh lại nghiêm túc như thường, đưa tay ý bảo nói: “Ngồi xuống trước đã!”
Niệm Ân có chút căng thẳng, loại cảm giác này không giống như thử vai, mà giống như thẩm vấn vậy.
“Đừng căng thẳng, trước tiên chúng tôi chỉ muốn hỏi một số vấn đề nhỏ rất bình thường, không có ác ý, dĩ nhiên, nếu bây giờ không muốn trả lời thì cũng có thể từ chối.” Không biết người phụ nữ tên gì, mở miệng ra giành nói trước.
Niệm Ân gật đầu một cái, hơi ngượng ngùng cười khẽ.
“Trước kia từng yêu chưa?” Nhìn thấy đối phương gật đầu, người phụ nữ kia hăng hái bừng bừng hỏi.
Niệm Ân có chút kinh ngạc, tròng mắt màu đen hiện lên vẻ nghi hoặc, “Tại sao thử vai nhân vật lại muốn hỏi vấn đề này?” Trong lòng cậu nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không nói ra, chỉ rất thành thật trả lời, “Có.”
“Trời ơi! Nhỏ như vậy?” Người phụ nữ kia dĩ nhiên không đoán được câu trả lời này, bộ dạng bị giật mình.
Niệm Ân vẫn cười xấu hổ, cũng không giải thích gì thêm.
“Từng học Piano không?” Người phụ nữ kia tiếp tục hỏi.
“Từng học ạ.” Niệm Ân trả lời, “Nhưng lâu lắm rồi không đàn lại.”
“Cái này cũng không sao.” Người phụ nữ kia cười cười, “Hiện giờ, đứng lên đi vài bước thử xem, được không?”
Niệm Ân có chút mờ mịt, nhưng vẫn nghe lời đứng lên đi vài bước.
“Ừ… Tướng mạo… Khí chất….” Mấy người chủ khảo bắt đầu xì xào bàn tán, vừa thảo luận vừa quan sát Niệm Ân, biểu hiện trên mặt thì thi thoảng cười vui, thi thoảng lại cau mày, Niệm Ân thấy có chút luống cuống, không biết hiện tượng như vậy là tốt hay xấu. Nhưng, cậu chú ý vẻ mặt đạo diễn Ronny tựa như có chút không vui.
“Được rồi.” Đạo diễn Ronny đột nhiên vỗ tay ngăn mọi người đang bàn luận. Ông quay đầu nhìn Niệm Ân, vẻ mặt nghiêm nghị mở miệng ra lệnh, “An, bây giờ cậu hãy bắt đầu tưởng tượng tình cảnh: Giả thiết, có một việc tất cả mọi người đều muốn cậu từ bỏ nó, nhưng chỉ có mình cậu vẫn cứ kiên trì, vậy cậu sẽ biểu hiện như thế nào trong tình cảnh đó? Bắt đầu suy nghĩ, một phút đồng hồ sau biểu diễn cho tôi xem!”
Niệm Ân ngẩn ra, cậu không giống với diễn viên chuyên nghiệp, chưa từng tiếp nhận đào tạo về phương diện này, hơn nữa là lần đầu tiên gặp phải cảnh thử vai, biểu diễn trước mặt những người xa lạ… Cậu hoàn toàn không biết ứng phó biểu diễn như thế nào.
Cậu chỉ có thể dốc sức nhớ lại, trong trí nhớ chưa từng gặp chuyện như vậy!
Nhất định kiên trì, trong lòng cậu suy nghĩ… Trong lúc bất chợt có chút mờ mịt, mình từng kiên trì sao?
Một phút đồng hồ sau, đạo diễn Ronny dùng tầm mắt sắc bén nhìn chăm chú vào cậu, giọng điệu tuyệt đối không dịu dàng, hỏi: “Đã đến lúc, có thể không?”
Niệm Ân cúi đầu im lặng một giây, mặc dù cảm thấy mất thể diện nhưng vẫn có chút khó khăn mở miệng nói, “Xin lỗi, cháu không biết.”
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, rất nhanh tiếng thảo luận gay gắt lại vang lên, vẻ mặt đạo diễn Ronny thất vọng và không vui, vẻ mặt ông bình tĩnh ngồi bên cạnh không nói lời nào.
Còn dư lại bốn vị giám khảo thì thầm hồi lâu mới xoay đầu khách sáo nói, “Được rồi, An đúng không? Trở về chờ tin đi! Có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho cậu ngay lập tức.”
Niệm Ân gật đầu một cái, trong lòng cũng có chút tiếc nuối, bởi vì cậu biết bình thường nếu nói chờ thông báo tin tức, hơn phân nửa là không được diễn, nói những lời này chỉ là vì khách khí một chút mà thôi.
Trong lòng có chút mất mát, nhưng Niệm Ân vẫn lễ phép chào tạm biệt mọi người, sau đó ngoan ngoãn đi ra ngoài.
“Tuyển diễn viên sao không gọi tôi!” Một giọng nói rất lớn đột nhiên vang lên, cửa bị đẩy ra đụng vào vách tường phát ra tiếng vang ầm ầm.
“Johnny tiên sinh tôi cho rằng chúng ta đã hẹn thời gian là 9 giờ sáng.” Trong nháy mắt sắc mặt đạo diễn Ronny trầm xuống, lạnh lùng nói.
“Vậy sao?” Gã đàn ông đi vào tựa như không nghe ra trong giọng nói của đối phương có sự châm chọc, bình chân như vại đi tới trước mặt Niệm Ân, “Cậu tới diễn thử?”
Niệm Ân nhìn gã ta một cái, không phản ứng gì, là gã đàn ông ngày đó bị mình dùng bình hoa đập bị thương.
“Johnny tiên sinh, hiện giờ thử vai đã kết thúc, nếu ông có chuyện gì thì giải quyết trước đi!” Người phụ nữ hỏi mấy câu lúc nãy khách khí mở miệng nói.
“Tôi thật sự muốn mau chóng rời đi.” Johnny cười lạnh, “Nhưng mà nếu như tôi không tới, thì dạng người không đứng đắn nào cũng có thể xuất hiện trong phim sao?”
“Johnny tiên sinh!” Tất cả mọi người nhíu mày, mơ hồ có chút bất mãn: Đây là ý gì, chúng tôi đau khổ cực nhọc tuyển diễn viên lại bị ông nói thành như vậy.
Nhưng một nhà sản xuất quả đúng là có quyền quyết định chính chọn diễn viên chính, cho dù mọi người bất mãn nhưng cũng không thể nói gì, không thể làm gì khác hơn là nói: “Lần thử vai này quyết định thí sinh cuối cùng vẫn chưa có, chúng ta có thể…”
“Tôi mặc kệ cuối cùng các người chọn ai, tôi chỉ nói một câu.” Johnny không kiêng kỵ chút nào mở miệng, cắt ngang lời mọi người, chỉ vào Niệm Ân nói: “Cậu ta, tuyệt đối không thể!”
Niệm Ân chợt ngẩng đầu lên, trong lòng có chút nổi khùng, tại sao lúc nào cũng có người đáng ghét như vậy, thoạt nhìn mình dễ bắt nạt như thế sao?
Đang lúc cậu muốn nói gì đó, tiếng động “Rầm!” vang lên, đạo diễn Ronny đập bàn đứng dậy.
Vẻ mặt ông nặng trĩu: “Nếu như có ai muốn nhúng tay vào chuyện quay phim… Như vậy xin lỗi, người đạo diễn, mời các người chọn người khác!”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Dường như Johnny cũng bị kinh hoảng, gã không nhịn được do dự một chút, mặc dù gã là nhà sản xuất, trong tay có quyền hạn rất lớn, nhưng điều kiện tiên quyết là gã có thể thông qua phim ảnh để kiếm tiền, nếu không chính gã cũng không cách chịu trách nhiệm với nhà đầu tư.
Mà mấy năm nay, bốn chữ đạo diễn Ronny có lẽ đã trở thành từ đại diện cho phòng bán vé, gã không dám tùy tiện gây sức ép với đối phương, vốn chỉ là một diễn viên nhỏ không tên tuổi, không coi vào đâu, không nghĩ tới sẽ gây nên cục diện như bây giờ. Lêquydion
Nhưng lúc này nếu như tỏ ra yếu thế thì mặt mũi không biết để đi đâu, trong phúc chốc gã lọt vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan (Tiến lùi đều khó).
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng kích động như thế, bình tĩnh lại một chút xem nào. Ronny, ông cũng đừng nóng giận, Johnny cũng là vì để làm ra bộ phim hay nhất thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng là vì lựa chọn người tốt nhất thôi, bình tĩnh chút đi!”
“Hơn nữa mưới vừa rồi không phải chúng ta đã bàn sao! Khí chất An không phù hợp với yêu cầu của chúng ta lắm, vốn cũng chỉ là đang suy nghĩ mà thôi.”
Mấy người mồm năm miệng mười nhao nhao giải hòa, mở miệng khuyên giải nói.
Ronny cười lạnh, vốn quyết định chọn diễn viên chính của mình bị mọi người nghi ngờ đã rất khó chịu, kết quả phát hiện vì nhà sản xuất thế mà lại nói ra những lời này!
Tính tình ông vốn kiêu ngạo, không chịu được người khác quơ chân múa tay trước mặt mình, nếu như nói vốn trong lòng có chút do dự, nhưng giây phút Johnny xuất hiện liền kiên định hơn, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị hơn so với ngày thường lúc trước, ngoài dự đoán của mọi người, ông mở miệng như đinh chặt sắt: “Nếu để tôi đạo diễn, diễn viên chính phải là An.”
Niệm Ân ngây dại, cậu vốn đang tức giận, vì mấy người này cứ như thế thảo luận những chuyện đó ngay trước mặt mình, làm như mình không tồn tại.
Nhưng cậu kinh ngạc nhìn đạo diễn Ronny, hai người bọn họ chỉ từng hợp tác một lần, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ được vị đạo diễn nổi tiếng này khen ngợi, hơn nữa không màng đắc tội với nhà sản xuất, ủng hộ mình làm vai diễn chính.
“Ronny, ông đừng hơn thua nữa, mới vừa rồi ông cũng thử qua, An không thích hợp, chúng ta cần chính là một thiếu niên có sự kiên trì, có chút cố chấp, mà không phải là một đứa bé ngoan ngoãn biết nghe lời.” Mọi người rối rít khuyên can, bọn họ đều cho rằng Ronny đang kèn cựa cùng với nhà sản xuất.
Lúc Johnny nghe lời đó cũng nghe ra có lối thoát, gã cười đắc ý, liếc xéo Niệm Ân một cái, cố làm ra vẻ nhã nhặn mở miệng nói, “Ronny, ông đừng so đo với tôi, tôi cũng chỉ là vì để làm ra bộ phim hoàn hảo nhất! Ông xem, tất cả mọi người đều nói không thích hợp, tôi đề cử người khác cho ông…”
“An là thích hợp nhất, tôi là đạo diễn, tôi cũng tin vào mắt mình.” Ronny cắt ngang lời gã ta, chán ghét nhìn gã một cái.
Johnny bị chẹn họng, sắc mặt gã lạnh xuống, cười kiêu ngạo, làm ra vẻ như rất hào phóng, “Được, mặc dù ông không nể mặt tôi nhưng tôi không phải là người không hiểu đạo lý. Hôm nay, trừ phi ông làm cho tất cả mọi ngườ công nhận cậu ta, nếu không muốn làm vai chính, vậy thì nằm mơ đi!”
Ronny nhíu mày, đột nhiên đứng lên đi tới trước mặt Niệm Ân, “Muốn diễn không?”
Niệm Ân suy nghĩ một chút, nếu đi tới đây để thử vai, nhất định là mình muốn, vì vậy cậu khẽ gật đầu.
Sắc mặt đạo diễn Ronny vẫn không dịu đi như cũ, tiếp tục hỏi: “Có lòng tin diễn tốt tình cảnh kia không?”
Trong đôi mắt Niệm Ân có chút mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu, “Có.”
Ronny bất kể phản ứng của cậu, tiếp tục truy vấn, “Họn họ đều nói cậu diễn không tốt, cậu muốn vứt bỏ sao?”
Niệm Ân ngẩn ra, nhìn thoáng qua vẻ mặt hoài nghi của mọi người, rồi nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí có chút hả hê của Johnny, dường như giờ khắc này bầu không khí bị lây nhiễm, cậu không nhịn được lắc đầu, “Không muốn.”
“Như vậy….”Đạo diễn Ronny nghiêm nghị quát lên, “Hiện giờ nói cho tôi biết, lòng tin của cậu! Quyết tâm muốn diễn của cậu.”
Niệm Ân có chút không biết làm sao, “Đạo diễn….”
“Cậu muốn diễn sao? Cậu có lòng tin sao? Cậu muốn vứt bỏ sao?” Đạo diễn Ronny chất vấn liên tục, trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt hiện lên mấy phần cảm xúc kịch liệt, ông lớn tiếng hét lên, “Nhìn tôi, nói cho tôi biết!”
Niệm Ân cắn môi dưới, trong lúc bất chợt cậu hiểu vất vả tâm sức của Ronny, nhịp tim càng đập kịch liệt hơn.
Cậu nhớ lại kịch bản, hai tay không khỏi nắm chặt thành quyền, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn chút ươn tướt nước, cố gắng nhìn thẳng về phía trước, mang theo chút quật cường và không càm lòng yếu thế, lớn tiếng giống ông trả lời, “Cháu muốn diễn, cháu có lòng tin diễn tốt, cháu sẽ không buông bỏ!”
Ánh mắt rất đẹp.
Mấy vị giám khảo trong phòng sợ ngây người, một khắc kia trong đôi mắt màu mực xinh đẹp nở rộ ánh sáng lấp lánh như ngọc gần như khiến mọi người hoảng sợ.
Còn ai dám nói đứa bé này không hiểu thế nào là kiên trì? Đó là ánh sáng lóa mắt phát ra từ trong linh hồn.
“Bây giờ….” Ronny từ từ xoay người, vẻ mặt nghiêm túc cuối cùng hơi dịu xuống, ông chỉ bình tĩnh lạnh lùng hỏi, “Bây giờ còn ai cảm thấy cậu ấy không thích hợp nữa không?”
Không ai dám lên tiếng.
Vẻ mặt đạo diễn Ronny vẫn nhàn nhạt như cũ, “Như vậy bây giờ tôi tuyên bố, An chính là diễn viên chính của tôi!”
Trong phòng yên lặng như tờ, nhưng không có người nào nói lời phản đối.
Nhiếp ảnh gia Louis cười sang sảng đầu tiên, không nói gì chỉ giơ ngón tay cái lên với Niệm Ân.
Nữ trợ lý Tô San cũng nhẹ nhàng cười, mở miệng nói, “Chúc mừng.”
Vẻ mặt những người khác thì lúng túng, ngại mất thể diện cũng không nói gì thêm.
Chỉ có vẻ mặt Johnny tràn đầy lửa giận, đột nhiên đẩy cửa rời đi.
“Trời ơi! Tên kia bị làm sao vậy?” Edward vốn đứng ở cửa suýt chút nữa bị đụng vào, trên tay anh còn cầm ly trà sữa mua về cho Niệm Ân, cho nên tránh quá vội, bộ dạng có chút chật vật.
Anh nhìn thấy cửa lại được mở ra lần nữa, vội xoay đầu lại, trong mắt màu lam còn lửa giận nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng, “An, tên ngớ ngẩn kia không phải là bị em đánh cho ngu rồi đấy chứ?”
Niệm Ân cúi đầu nhìn mũi chân, mới từ trong phòng đi ra chợt nghe thấy những lời này. Cậu ngẩng đầu lên cười cười nhận lấy trà sữa, miệng nhỏ hút một ngụm, chỉ cười không nói lời nào.
Một lát sau, câu mới giở tính trẻ con nhỏ giọng nói, “Edward, sau này cách xa gã ta một chút, gã có bệnh chó điên.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]