Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Niệm Ân nói lời tạm biệt với Shere, từ từ đi về phía phòng thu âm.
Edward đứng trên hành lang bên ngoài phòng thu âm chờ cậu, sau khi nghe tiếng bước chân liền dùng một cánh tay chống lên vách tường, đứng thẳng người. lê*quý&Đôn
Niệm Ân từ khúc cua đi tới, Edward lộ ra nụ cười theo thói quen.
-Về rồi à?
-Vâng.
-Ăn ngon không?
-Rất ngon.
Lời nói lập tức dừng lại, trong đôi mắt màu lam nhạt của Edward thoáng hiện vẻ đau thương, anh không biết nói tiếp gì nữa đây.
-Vậy… Muốn tiếp tục ghi âm không? Hay là nghỉ ngơi một lát?
Niệm Ân gật đầu một cái, cúi đầu nhìn mũi chân.
Edward im lặng một lúc, xoay người đẩy cửa ra đi vào trước.
Niệm Ân vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt màu đen xinh đẹp lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh.
Edward phát hiện ra cậu không đi theo mình, anh nghiêng người bộ dạng như nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi, “An?”
Ánh mặt trời buổi trưa chiếu rọi vào có chút chói mắt.
Niệm Ân hạ mí mắt, một khắc kia có thể nhìn thấy bóng dáng mỏng manh của người đàn ông kia. Không biết tại sao cậu đột nhiên nhớ tới trước đây rất lâu lắm rồi đã từng xem một bức tranh: Trên một hòn đảo đơn độc, tượng đá to lớn như đang ngửa mặt nhìn bầu trời, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Rõ ràng là tảng đá đúc thành mặt người, đường nét rất thô lỗ, nhưng bất kể ai lần đầu tiên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-an/2698109/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.