Editor: Chu
Vừa nghe đến hai chữ này, Bạch Nhụy Ngâm còn tưởng mình nghe lầm.
Cô ngây người nhìn Thẩm Quang Khải, sau khi chắc chắn mình không nghe lầm, giọng nói của cô đột nhiên trở nên phấn khích: "Ồ? Anh muốn phạt em thế nào, hỏ?"
Dáng vẻ của cô trông chẳng có tí sợ hãi, trái lại còn có chút mong đợi.
Đối diện với ánh mắt đầy kỳ vọng của cô, khóe môi Thẩm Quang Khải nhẹ cong lên, anh thì thầm từng chữ: "Phạt em ngủ một mình trong một tháng."
Bạch Nhụy Ngâm: "..." Thẩm Quang Khải, anh nhẫn tâm thật đấy.
Cô không chịu thua: "Đây đâu phải chỉ phạt mình em, rõ ràng là còn phạt anh nữa mà."
Nói xong, Bạch Nhụy Ngâm nhìn thoáng qua Thẩm Tuyển Linh bên cạnh.
Trên đường đi, có lẽ Thẩm Tuyển Linh đã quá mệt nên đang ngủ rất say.
Cô yên tâm, tiếp tục nói về chủ đề không phù hợp với trẻ nhỏ với Thẩm Quang Khải: "Anh dám nói là anh không hưởng thụ không?"
"Không dám." Thẩm Quang Khải đáp rất nhanh, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Nhưng anh có thể kiềm chế trong một tháng."
Trong lòng Bạch Nhụy Ngâm bỗng dâng lên sự bướng bỉnh khó hiểu, cô đáp lại: "Anh nói rồi đấy, vậy thử xem hai chúng ta ai là người chịu không nổi trước."
Sắp đến ngày khai giảng.
Bạch Nhụy Ngâm vốn nghĩ rằng sau khi khai giảng sẽ rất bận rộn, bản thân cũng sẽ tạm thời quên mất chuyện mình có một người chồng.
Thế nhưng, Lê Tâm Ngữ không chỉ mở rộng chi nhánh mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuy-quang/3702940/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.