Trước khi đèn tắt hết, Cảnh Minh nhìn sang Đỗ Nhược, ánh mắt trầm tĩnh như hồ nước lặng sóng, ngay sau đó lại dời đi. Lần này anh không đeo mắt kính, nhưng vẫn như thể quá đỗi xa xôi.
Đèn sân khấu sáng lên, Đỗ Nhược ngồi xuống trong trạng thái các khớp xương cứng đờ như người máy. Trái tim cô như bị thứ gì đó bóp nghẹt, đau đến mức toàn thân căng cứng không tài nào cử động.
Những nốt nhạc thánh thót phút chốc vút cao từ sân khấu, bài nhạc đầu tiên là Vũ Điệu Ong Rừng vui nhộn, bay bổng, sôi động. Song tâm tư cô lại không theo kịp tiết tấu của piano, chỉ thấy choáng váng, hỗn loạn, đủ mọi cảm xúc đan xen chồng chéo rối bời.
May mà Dịch Khôn chỉ chăm chú nghe hòa nhạc, dường như không phát hiện ra sự khác thường của cô. Đến khi bản nhạc đầu tiên kết thúc, cô mới dám quay đầu nhìn Cảnh Minh.
Anh ngẩng đầu nhìn nghệ sĩ piano trên sân khấu. Ánh đèn sáng tỏ soi vào người anh, góc mặt lạnh lùng, sắc rõ từng đường nét. Từ đầu đến cuối anh không hề nhìn về phía cô, tựa như hoàn toàn đắm chìm vào âm nhạc, chẳng mảy may phân tâm.
Cô hít sâu, suy nghĩ chốc chốc bị âm nhạc lôi cuốn, lát lát lại miên man trôi xa, cứ thế rối rắm đến tận giờ giải lao. Đèn sáng lên, khán phòng vốn yên tĩnh rộ tiếng người.
Dịch Khôn quay đầu hỏi Đỗ Nhược: "Cảm thấy thế nào?"
Đỗ Nhược chột dạ gật đầu: "Rất hay."
Bên kia Cảnh Minh đứng dậy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuoc-xuan-va-canh-minh/2175679/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.