Ở bãi xe tầng hầm, trợ lý Trần Hiền nhanh chóng kéo cửa sau chiếc Mercedes Benz để Cảnh Minh ngồi vào. Trong buồng xe yên lặng như tờ, tài xế ngồi ghế trước chờ chốc lát mới quay đầu lại hỏi: "Cảnh tổng, đi chưa?"
Cảnh Minh không hề phản ứng như không nghe thấy. Đỗ Nhược Xuân đã xinh đẹp hơn rồi. Trong buồng xe u ám, sắc mặt anh đanh lại, cằm bạnh ra, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt. Tay anh nắm chặt thành nắm đấm đưa lên môi, rồi lại kiềm chế bỏ xuống.
Tiếng giày cao gót đến gần, Dương Thù mặc bộ váy Chanel, trang điểm tỉ mỉ, bỏ điếu thuốc hút được một nửa ra sau lưng, đến bên cạnh xe gõ cửa kính hàng trước. Tài xế cho cửa chạy xuống.
Dương Thù nghiêng đầu nhìn Cảnh Minh ở hàng sau: "Thuận lợi hết chứ?"
Cảnh Minh không trả lời. Đôi mắt to chuốt mascara của Dương Thù khẽ nheo lại, phát hiện anh đang thất thần: "Cậu Cảnh?"
Cảnh Minh dời mắt nhìn sang, nhưng trông như thông qua cô ấy nhìn về nơi xa. Dương Thù khó hiểu: "Cậu làm sao thế?"
Ánh mắt anh dần tập trung lại: "Gì cơ?"
"Làm sao vậy?"
"Không có gì." Cảnh Minh bỏ mắt kính xuống, day sống mũi. "Hơi mệt thôi."
"Sắp sáu giờ rồi." Dương Thù nhìn đồng hồ đeo tay. "Để tài xế chở cậu về nhà nghỉ ngơi nhé."
"Về công ty đi. Nhanh chóng xử lý vụ thu mua, tôi không thích kéo dài thời gian."
"Được." Dương Thù đứng dậy tránh ra vài mét rồi quay đầu lại.
Xe vẫn đỗ im lìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuoc-xuan-va-canh-minh/2175677/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.