" Em chỉ hỏi cô ấy có một câu, cô ấy đã không trả lời, lại còn xô ngã em hu..hu".
Ái Lệ kể lể, đưa cánh tay bị trầy một mảng nhỏ lên trước mặt Trần Nam, làm ra vẻ hết sức tội nghiệp.
" Anh xem, tay em thế nào cũng để lại sẹo, mặc áo cô dâu sẽ rất xấu".
Trần Nam nhìn qua cánh tay Ái Lệ, anh đưa mắt về phía Thanh Tú, nãy giờ cô vẫn đứng im bất động.
" Xảy ra chuyện gì?"
Cô nâng tầm mắt lên, đáy mắt thoáng chút gợn sóng, giờ biện minh liệu anh có hiểu? Hay chính mình lại làm trò cười, anh sẽ tin cô ư?
" Anh đã nhìn thấy, còn hỏi làm gì?"
Trần Nam nheo mắt nhìn cô, một chút giải thích cô cũng không muốn, tự mình thừa nhận tất cả ư?
" Tôi thấy em đẩy Ái Lệ".
" Đúng... đúng là cô ta đẩy em..." Ái Lệ đứng bên cạnh phụ họa thêm, cô còn bồi thêm một câu chua ngoa nữa.
" Nếu cô ấy không xin lỗi em, đừng hòng ra khỏi đây...".
Cô nắm cánh tay Trần Nam lắc lắc tỏ vẻ nũng nịu, lần trước khi cô đẩy Thanh Tú ngã cầu thang, chính anh đã bắt cô đến xin lỗi, nắm được cơ hội lần này cô nhất định phải trả đũa.
Thanh Tú vẫn đứng đó, cô nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Trần Nam, cả người anh một chút độ ấm cũng không có, hờ hững nhìn cô như có như không.
" Nếu là em đẩy cô ấy, thì nói lời xin lỗi đi".
Xin lỗi ư, cô không nghĩ Ái Lệ diễn trò giỏi như vậy, còn anh... anh tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-xin-loi-em-hom-nay-toi-khong-co-hung/1211957/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.