Tiểu Thiên bất ngờ bị anh ôm khiến thân thể cứng đờ trong tức khác, một lúc sau cậu mới lấy lại bình tĩnh, đoạn cả người lắc lư muốn trốn tránh khỏi cái ôm kia
- Anh...anh chị Mặc Yên nếu đi vào sẽ thấy mất, Anh.....mau...buông..em..ra, sẽ gây hiểu lầm đó
Khang Mạnh Nghiêm tuy cả người mệt mỏi đến vô lực, nhưng hắn vẫn còn đủ sức để giữ chặt con người nhỏ bé này, giọng nói khàn khàn trầm thấp vì cơn sốt nhẹ nhàng phả vào cần cổ cậu, khiến cảm giác ấm nóng cùng ngứa ngáy lan tỏa khắp nơi
- Em đó.. Đúng là đồ thỏ con thích trốn người, chưa kịp nghe anh nói em liền bỏ đi
Lục Tiểu Thiên bị anh ghìm chặt nên cũng đành chịu thua, cả người căn cứng đáp lời anh
- Em không có bỏ trốn... Chỉ là..chỉ là dạo gần đây bài tập hơi nhiều... Cho nên..cho nên
- Lại còn nói dối anh. Tiểu Thiên em tưởng anh ngốc cho nên không biết gì sao? vừa nghe Mặc Yên là vị hôn thê của anh, em liền cụp tai bỏ chạy vào hang mà trốn tránh sự thật, thật hết nói nỗi em luôn
Cậu bị anh nói trúng tim đen, cả khuôn mặt đỏ như tôm luộc. Sợ rằng nếu nói nữa sẽ phát hiện được rằng mình thích anh ấy, cho nên cậu tận lực nói dối
- Anh...anh nghĩ nhiều quá rồi....em..em làm gì để ý đến chuyện anh có vị hôn thê hay không chứ
Mạnh Nghiêm cũng không khách khí nữa, há miệng cắn nhẹ lên cái cổ trắng nõn của cậu, khiến Tiểu Thiên phát ra tiếng "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-thang-nam-binh-yen/2314356/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.