Cố Triển Phi túc trực trọn một đêm tại bệnh viện thì cuối cùng Trì Lạc cũng tỉnh lại. Cậu khẽ động ngón tay, đôi mắt từ từ hé mở, người đầu tiên cậu chính thấy không phải bác sĩ mà chính là người thương của cậu.
Anh đang mơ màng đùa nghịch ngón tay trên tay trái của cậu, Trì Lạc khẽ mỉm cười, cất lời:"Triển Phi..."
Cố Triển Phi giật thót, anh cứ ngỡ rằng mình buồn ngủ quá mà sinh ảo giác, phải tự véo tay mình mấy lần anh mới có thể tin rằng Trì Lạc đã tỉnh lại. Vứt bỏ luôn sự điềm tĩnh ngày thường của mình, anh tức tốc chạy đi tìm bác sĩ để thông báo tình trạng của cậu.
Trì Lạc nhìn một loạt hành động của anh mà không khỏi bật cười, cậu muốn ngồi dậy nhưng cơ thể không cho phép, thành ra cậu chỉ đành ngậm ngùi nằm trở lại giường.
Rất nhanh sau đó Cố Triển Phi đã cùng bác sĩ trở lại phòng bệnh. Bác sĩ kiểm tra cho Trì Lạc một lượt rồi gọi Cố Triển Phi ra ngoài nói chuyện. Trong khoảng thời gian đó, các y tá ở lại giúp cậu thay băng gạc, quần áo và nước truyền.
Hơn hai mươi phút sau, Cố Triển Phi đã trở lại. Nhưng anh không trở lại một mình mà còn mang theo cả đồ ăn sáng cho cậu. Anh đi đến bên giường, đỡ cậu từ từ ngồi dậy rồi kéo bàn, bày biện những món anh vừa mua lên cho cậu.
"Em ăn nhiều vào để có sức."
Trì Lạc nhìn đống đồ ăn chen chúc nhau trên chiếc bàn nhỏ xíu mà không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-thang-yeu-duong-cung-chi-ton/3002175/chuong-88.html