Charoline đứng lặng bên rìa tấm màn nhung, ánh mắt dõi theo người đàn ông đang tỏa sáng trên sân khấu, bóng lưng anh thoáng như ảo ảnh, nhưng sống lưng lại thẳng tắp sau cái cúi chào đầy khí phách.
Phải rồi, những bó hoa, những tràng pháo tay cuồng nhiệt ấy đều là vinh quang xứng đáng thuộc về anh.
Đôi mắt người nghệ sĩ vĩ cầm dâng lên một làn sương mờ. Cô không biết mình đang mang tâm trạng gì — lẽ ra cô phải vui mới đúng, nhưng lại không ngăn được dòng lệ mằn mặn đang tràn đầy trong mắt.
Bóng dáng cao gầy và tuấn mỹ ấy trong tầm nhìn như bị nước loang ra — nhạt dần, xa dần, rồi tan biến thành một vệt mờ trên võng mạc.
Tiếng vỗ tay và reo hò như bị kéo ra khỏi không gian; sàn gỗ dưới chân bỗng trở nên mềm nhũn. Charoline thấy mình như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, trước mắt chỉ còn một khoảng sáng trắng chói lòa.
Cô khép mắt lại.
Như thể trôi dạt giữa cơn mộng dài mênh mông, cho đến khi cơn choáng váng dần tan biến. Âm thanh là thứ đầu tiên trở lại, nhưng có gì đó không đúng. Hình như cô nghe thấy âm thanh điện tử quen thuộc... tiếng phát thanh.
Là... sân bay ư?
Âm thanh lăn bánh của hành lý kéo ngang qua, xen lẫn thông báo cất cánh của một chuyến bay nào đó.
Charoline cảm giác đầu mình hơi nghiêng, mày khẽ nhíu lại. Cơ thể nói với cô rằng có thể mở mắt ra rồi, nhưng trái tim lại không muốn.
"Charoline? Charoline!"
Giọng nói ấy quen thuộc đến nao lòng, vang lên với chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690035/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.