Những ngày yên ả dưới chân dãy Alps khiến người ta như chìm vào cơn say dịu ngọt. Charoline tận hưởng cuộc sống rời xa phồn hoa, càng lúc càng gần gũi với người mình yêu — thứ hạnh phúc mà tình yêu mang lại, quả thật không gì sánh nổi.
Đó cũng là khoảng thời gian hiếm hoi Liszt không đặt âm nhạc và dương cầm lên hàng đầu. Có lẽ với anh, đây giống như một kỳ nghỉ — một khoảng dừng để hít thở, để tìm lại cảm hứng và sự thấu hiểu sâu sắc hơn với cuộc đời.
Hóa ra, khi con người chậm lại, khi lặng lẽ thưởng thức vị ngọt của tình yêu, thì âm nhạc cũng có thể nở rộ những giai điệu mới mẻ hơn.
Liszt vô cùng say mê trạng thái ấy, dường như tình yêu đã đánh thức linh hồn sáng tác vẫn ngủ yên trong anh bấy lâu. Anh không cần cưỡng cầu, chỉ cần nhìn xấp bản nhạc xếp ngay ngắn trên bàn cũng đủ hiểu — những nốt nhạc ấy chẳng hề gượng ép, mà như theo gió tình bay đến.
Có lẽ, chính sự bình yên từ nội tâm, sự đồng hành dịu dàng và những ngày tháng ngọt ngào ấy đã khiến người nghệ sĩ dương cầm hóa thân thành nhà soạn nhạc, như thể được thần linh ban ân.
Nhưng hôm nay lại có chút khác thường — có người gõ cửa ngoài hiên. Charoline mở cửa, thấy một người đưa thư cần mẫn đứng đó.
Cô hơi sững người. Từ lần hồi âm gần nhất, họ chưa từng nói với ai nơi mình đến, vậy mà vẫn có thư gửi tới — thật kỳ lạ.
Theo lời người đưa thư, những bức thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690028/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.