Lần đầu tiên trong đời, chiếc đồng hồ sinh học vốn chuẩn xác đến từng phút của Charoline lại rối loạn. Toàn thân cô tê dại, mỏi nhừ đến mức không muốn mở mắt. Cảm giác mềm mại của chăn đệm bao lấy da thịt khiến cô chỉ muốn chìm sâu hơn vào sự dễ chịu ấy – từng tế bào trong cơ thể đều đang gào lên: Đừng dậy nữa...
Tiếng vĩ cầm dường như đang gọi tên cô. Chiếc Stradivarius quý giá vẫn nằm yên trên bàn – nếu không dậy luyện tập, chẳng khác nào một tội lỗi. Cô cố vùng khỏi cơn lười biếng ngọt ngào ấy mà uể oải ngồi dậy.
Một bàn tay dài và rắn chắc từ vai cô trượt xuống, đầu ngón tay mang vết chai của người chơi đàn khẽ lướt qua làn da, khiến cô run lên một trận nhẹ.
Charoline lập tức cứng đờ. Cô vội chui trở lại vào chăn, chỉ thấy cánh tay rắn rỏi đang vắt ngang trước ngực khiến đôi má cô lại ửng hồng. Mọi ký ức về đêm qua bỗng cuộn trào, khiến cô ngượng ngập đến mức hồn vía đều muốn lìa khỏi xác.
Cánh tay ấy bất chợt siết lại, những ngón tay khẽ co, như muốn xác nhận rằng người trong lòng mình vẫn còn đó. Charoline giật mình, đầu óc trống rỗng, không dám thở mạnh. Mãi đến khi hơi thở của người bên cạnh trở lại đều đặn, cô mới nhẹ nhõm thở ra.
Liszt vẫn đang say ngủ. Charoline khẽ nắm lấy bàn tay anh, từng chút một gỡ ra. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt anh lúc ngủ, cô lại bất giác dừng lại.
Anh ngủ rất yên bình, hàng mi phủ ánh sáng dịu, khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690027/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.