"Anh thật sự không đi cùng bọn tôi sao, Fryderyk? Tôi đảm bảo lần này sẽ lái xe ngựa thật êm, tuyệt đối không như hôm qua nữa đâu."
Charoline vẫn chưa chịu bỏ cuộc, giọng cô đầy tha thiết như đang cố vớt vát lần cuối.
"Không đâu, Lorraine. Tôi bị cảm nhẹ rồi. Nếu giữa đường cơ thể tôi đột nhiên trở chứng, khiến mọi người bối rối thì chẳng hay chút nào cả." Chopin hơi tiếc nuối nhìn cô, rồi dịu giọng an ủi: "Có Franz đi cùng cô, tôi rất yên tâm. Hãy tận hưởng không khí trong lành sau cơn mưa nhé —"
Nhìn thấy nét thất vọng trong mắt cô gái, Chopin không đành lòng, đành bước tới ôm nhẹ cô một cái tạm biệt. Khi buông ra, anh nghiêng đầu dặn thêm Liszt: "Tất nhiên, Franz, anh phải trông chừng cô ấy đấy. Lái xe cẩn thận."
"Cứ yên tâm, bạn của tôi," Liszt mỉm cười, cũng tiến lên ôm Chopin, rồi khẽ nói bên tai anh: "Cũng vì lý do ấy mà tôi mới muốn đi cùng cô ấy."
"Thôi nào, các anh đủ rồi đấy," Delacroix dựa vào khung cửa, giọng pha chút ghen tuông. "Chẳng phải chia xa mấy năm trời, có cần làm to chuyện như vậy không? Fryderyk, một cái vẫy tay là đủ rồi."
Chopin chỉ khẽ cười, không đáp lại.
Liszt lập tức phản pháo: "Ồ, thôi đi nào, Eugène đáng ghét, anh chỉ đang ghen vì không được Chopin ôm thôi."
Nói xong, anh còn cố tình ôm lại Chopin lần nữa, rồi ngẩng đầu liếc nhìn Delacroix đầy đắc ý.
Lại nữa rồi... Charoline chỉ biết đưa tay lên trán, thở dài nặng nề, cố kiềm chế cơn thôi thúc muốn lôi Liszt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690014/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.