Chiếc xe ngựa lăn bánh đều đặn trên con đường quê, cuốn theo từng lớp bụi mờ vàng óng. Cát bụi còn chưa kịp tan, bóng xe đen đã mất hút nơi cuối con đường, chỉ còn tiếng quất roi và tiếng gọi khe khẽ của người đánh xe lẫn vào trong gió.
Hướng đi của chiếc xe ấy là Nohant, và tất nhiên, trong xe không chỉ có hành lý, mà còn có ba vị hành khách — ba nghệ sĩ.
Họ ngồi tách biệt theo giới tính: Liszt và Chopin một bên, Charoline ngồi bên kia. Trông có vẻ cô đơn, nhưng thực ra không hề, bên cạnh cô là hộp đàn vĩ cầm, còn trong lòng lại ôm chặt một cây guitar mộc thanh nhã.
Ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ gảy từng dây đàn, âm thanh mềm mại và lãng mạn đến lạ. Trong khoang xe đang rung lắc vì tốc độ, giai điệu dịu dàng ấy như một dòng suối trong veo, róc rách len qua từng khe lá, vẽ nên một mảnh yên bình giữa nhịp xóc nảy của hành trình.
Quãng đường này vốn không xa, chẳng thể so với những chuyến lưu diễn xuyên quốc gia mà hai vị nghệ sĩ dương cầm thường thực hiện, nhưng có âm nhạc bên tai, mọi mệt mỏi và khó chịu đều tan biến.
Đặc biệt là với Chopin, người vốn "dị ứng" với việc đi xe ngựa, lúc này đây, anh coi đây gần như là một niềm hưởng thụ hiếm hoi.
"Lorrine, nếu sau này tôi phải đi xa mà không có cây đàn guitar của cô bên cạnh, chắc tôi sẽ bị tra tấn mất."
Khi bản nhạc nhỏ vừa dứt, Chopin buông một câu cảm khái.
"Tôi đồng ý," Liszt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690010/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.