Charoline ngẩng đầu, có chút bất ngờ nhìn vào đôi mắt xanh lục pha lam của Liszt. Cô không thể diễn tả được màu sắc ấy — nơi ranh giới giữa sắc xanh thẳm của rừng và xanh trong của nước ánh lên những tia sáng dịu dàng, như thể trong đó ẩn chứa cả mùa xuân đang thì thầm.
Nhìn vào đôi mắt ấy, người ta rất dễ lạc mất chính mình, chẳng còn để tâm đến thế giới xung quanh.
"Anh thật khéo léo, Franz..." Khóe môi cô cong lên thành nụ cười mềm mại, giọng nói nhẹ như cánh hoa rơi chạm đất.
Vòng tay đang ôm quanh cổ chàng trai từ từ buông lỏng, trượt xuống dừng lại nơi vai anh.
Lẽ ra cô nên rời khỏi anh, nhưng chẳng hiểu vì sao, lòng bàn tay đặt lên ngực anh lại không tài nào rời đi.
Từ nơi ấy, cô cảm nhận rõ ràng nhịp đập mạnh mẽ và ấm nóng, khiến Charoline thoáng khựng lại. Cô lặng đi, cảm nhận từng đợt rung động bên dưới lớp áo vải — dường như có thứ gì đó đang nảy mầm, âm thầm phá vỡ lớp đất tĩnh lặng trong tim cô.
Trong thoáng chốc, đầu óc cô rối bời bởi hàng ngàn suy nghĩ vụn vặt. Lý trí không còn kiểm soát được cơ thể, và cô quên mất rằng dáng vẻ này, cái khoảng cách này, vừa gần gũi vừa mơ hồ đến mức suýt vượt qua ranh giới lễ nghi.
Tất cả những hỗn độn trong tâm trí rồi cũng lặng xuống, chỉ còn lại một nhận thức duy nhất, rõ ràng đến đau lòng: Đây là nhịp tim của Liszt.
— Ngay dưới bàn tay cô, gần đến mức nếu có tờ nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690008/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.