"Nhìn vẻ mặt của con, có vẻ 'người theo đuổi' ta sau này cũng khá lẫy lừng nhỉ?"
Từ sự biến đổi trong nét mặt Charoline, Paganini đọc ra được điều gì đó thú vị.
"Không đâu thưa thầy. Với thế giới, Ernst mãi mãi không được biết đến rộng rãi như thầy."
Charoline không biết nên trả lời thế nào cho thỏa đáng. Cô nhận ra mình chẳng có tư cách gì để phán xét, chỉ có thể nói sự thật đơn giản.
Chàng trai biết đỏ mặt ấy sẽ là một trong những hậu duệ xuất sắc nhất của Paganini. Nhưng anh lại luôn bị che khuất dưới hào quang của thầy mình.
Anh là một nghệ sĩ vĩ cầm kiệt xuất, sáng tác nhiều bản nhạc, nhưng chưa bao giờ được biểu diễn rộng rãi như tác phẩm của Paganini.
"Vậy là... cuối cùng cậu ta vẫn sống thành một Paganini khác sao?"
Trong câu nói mơ hồ của bậc thầy thoáng hiện chút trầm buồn.
"Không, thưa thầy."
Charoline dứt khoát phủ nhận, bắt đầu lên tiếng vì chàng nghệ sĩ mà cô chỉ gặp một lần.
"Ernst mãi mãi là Ernst. Ngài ấy có thể kế thừa kỹ thuật và phong cách của thầy, nhưng âm nhạc của ngài ấy luôn thuộc về chính ngài."
"Ồ? Vậy mà ta lại thấy có chút hứng thú với hình ảnh Ernst trong lòng con đấy."
Paganini rót thêm rượu, lười biếng ngả người vào chiếc ghế sofa mềm mại. Ông lắc nhẹ chiếc ly pha lê, sắc đỏ sóng sánh trong đáy ly, gương mặt bỗng nghiêm túc hiếm thấy.
"Ta từng bảo cậu ấy phải có một 'mục tiêu cao hơn'. Cậu ấy có làm được không?"
"......"
Câu hỏi làm Charoline lúng túng. Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4689995/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.